Thầy giỏi là người biết nâng trò lên
Thời học cấp hai, cô giáo dạy Sử của tôi trẻ lắm. Cô tên Duyên. Lớp tôi là lớp C, lớp chọn trong khối, nhưng
Thời học cấp hai, cô giáo dạy Sử của tôi trẻ lắm. Cô tên Duyên. Lớp tôi là lớp C, lớp chọn trong khối, nhưng
Sài Gòn đã có lúc tôi nghĩ mình sẽ không thể nào thương nổi. Bởi Sài Gòn xô bồ, hối hả. Sài Gòn như người
Hà Nội với ai đó có thể chỉ là một thành phố xô bồ, một chốn mưu sinh nhiều cơ hội. Nhưng với rất nhiều người, Hà Nội là nỗi nhớ bịn rịn suốt bốn mùa.
Sự tử tế không chỉ có giữa con người với nhau mà còn trong cách ta dành nó cho cuộc đời, cho môi trường sống quanh ta.
Ngắm tranh Phạm Ánh người thương Hà Nội không khỏi thấy bâng khuâng
Bạn có thể đi qua nhiều mối tình, đậm sâu hay bồng bột, thoáng chốc hay dài lâu. Có câu chuyện nào, dáng hình nào bạn khắc ghi một đời?
Vào thời buổi người ta viết nhiều tình yêu hay chiêm nghiệm cuộc đời cá thể thì nhà thơ Trần Đức Tín lại đi tìm mình trong thơ về dòng máu da vàng.
Khóm tre già là kỷ niệm xanh mát của tuổi thơ bình yên bên ông bà nội, là khoảng trời xanh nuôi dưỡng tâm hồn Dương thuở thiếu thời.
Nhật ký của mẹ lưu dấu lại những tháng năm cuộc đời có đủ vui buồn hờn giận. Nhưng khi khép lại trang giấy chỉ thấy lòng đầy những thương yêu.
Cà phê Giảng không chỉ là một món đồ uống mà hơn cả, đó còn là một nét văn hóa Hà thành thân thương, gợi nhớ ngào ngạt hương cà phê và ngầy ngậy mùi sữa, trứng.
Trang blog nhỏ màu xanh nơi mình viết bằng trái tim chân thành