Chiều phai hơi phố

Hà Nội với ai đó có thể chỉ là một thành phố xô bồ, một chốn mưu sinh nhiều cơ hội. Nhưng với rất nhiều người, Hà Nội là nỗi nhớ bịn rịn suốt bốn mùa.

Tản văn về Hà Nội – thành phố của nỗi nhớ bịn rịn suốt bốn mùa

Ngày ngẩn ngơ buồn

Nhớ Hà Nội quắt quay

Có những ngày phương Nam nhạt nắng, tôi nhớ quắt quay một Hà Nội thân thương mà đằng đẵng. Hà Nội chỉ cách tôi hai giờ bay nhưng là cả một khoảng trời không phải cứ mong mà tới được. Những lúc ấy, lòng thèm thuồng một chút quen, tôi thẩn thơ tìm hình bóng Hà Nội trên internet để lòng mình cũng chùng chình sương phủ như mặt hồ Tây một sáng đông nào. Những gợn nhớ lao xao như sóng, mênh mang vỗ vào lòng.

Tôi nhớ Hà Nội, những ô vuông ken dày tầm mắt, lấm tấm ngói đỏ từ ô cửa sổ máy bay đang dần hạ cánh. Nhớ con đường xa ngái, ướt đầm hơi mưa từ ngoại ô vào tới nội thành. Đã có lúc tôi nhớ cả bàn tay anh gầy nắm chặt tay tôi sợ mưa làm ướt lạnh… Tôi nhớ Hà Nội, những con đường cắt nhau, cầu vượt chồng chéo. Nhớ những hàng hoa sữa xanh lục vương đầy vỉa hè sau cơn gió, nhớ hoa sưa mong manh cánh trắng chờ ai. Và tôi nhớ màu hoa bằng lăng tím ngắt những con đường tháng năm Hà Nội nắng trong từng ngõ vắng xôn xao.

Tôi nhớ Hà Nội tan trong ly cà phê Giảng thơm nồng một góc đường phố cổ. Nhớ hồ Hoàn Kiếm yên lành mặt nước mặc cho bao phận người phố thị đến rồi rời đi. Nhớ sáng Hồ Tây xôn xao gió lộng, lòng mênh mông chẳng đặng bến bờ. Nhớ những quán hàng cũ mới chen xô. Nhớ cả những người đã thương đã cũ.

Tôi nhớ Hà Nội làn sương dày che mắt người qua phố. Nhớ nắng mùa hè ướp cánh hoa sen. Nhớ bãi đá sông Hồng lồng lộng gió mải mê, hoa nở đầy đồng lễ hội đón xuân. Nhớ cả mùi hương bịn rịn cốm mới, màu xanh ngọc ngà e ấp lá sen xanh.

Nhưng có lẽ nhớ nhất là Hà Nội những ngày đông.

Mùa đông Hà Nội, cành bàng lơ thơ lá đỏ – những đốm lửa nhỏ rực lên màu đồng, sưởi ấm mi ai ngày rét giá. Mùa đông Hà Nội, nụ đào còn e ấp hồng phai, phơn phớt như môi ai thèm một chiếc hôn ấm. Cánh đào vẫn chúm chím trong sương muối sớm mai, trong mưa phùn ướt hồn ai và trong cả nỗi cô đơn thường trực. Sắc đào như ánh đuốc nồng nàn báo hiệu xuân sang với Tết cận kề, với quây quần bếp lửa đỏ bên nồi bánh chưng, với tiếng cười nói đại gia đình sau năm dài sum họp.

Mùa đông xiết nghẹn nỗi lòng kẻ tha phương, ào vào cánh tủ trống của những linh hồn rỗng miệng đang gào lên giữa hơi lạnh tái tê. Tôi thấy mình thèm được vỗ về dưới một bàn tay ấm.

Đông – cô thiếu nữ kiêu kỳ ẩn hiện nét mặt thản nhiên thoáng màu buồn u uẩn. Trong đáy mắt hấp háy những ấm áp, ngọt ngào và khoé môi nở khẽ một nụ cười tinh nghịch.

Hà Nội cuối đông, rét vẫn tái tê nhưng hơi xuân đã gần kề. Những nẻo phố bốn mùa hàng rong, mùa nào hoa ấy rực rỡ khoe màu. Tiết trời đông xám xịt, mưa phùn rơi đẫm bao mái rêu nhà cổ, xiêu vẹo tựa nhau ngắm phố xá lẩn khuất trong sương mờ. Những đôi quang gánh, những chiếc xe đạp chất đầy hoa tươi vẫn lẳng lặng thêu sắc hoa lên các cung đường, lên cả tấm nền mùa đông xầm xì, ui ui ấy, gợi tình và gợi nhớ.

Những gánh hàng rong, những xe đạp cũ, những cô hàng quảy nặng đôi vai đon đả mời chào ai qua khắp các ngõ ngách quanh co. Hà Nội hoa lệ và cổ kính, hối hả và thâm trầm. Những dáng hình liêu xiêu, những tiếng rao lanh lảnh dệt vào lòng tôi nỗi thương nhớ vấn vương. Để những ngày lòng trống không một khoảng, tôi lại quắt quay trong niềm nhớ. Thương một đời đâu phải tạm thương.

Tôi ở xa Hà Nội, nơi phương nam nắng ấm, chỉ se sắt chút lạnh giữa đêm khuya, quãng trời gần sáng. Những sáng như sáng nay, ghé mắt qua khung cửa sổ thấy sương giăng mờ và làn hơi ẩm lạnh, lòng chộn rộn nỗi nhớ niềm thương. Như một đứa trẻ con thèm thuồng dòng sữa ấm. Như một cánh chim nhạn mong ngóng ngày xuân về.

Lục tìm những tấm hình ai đó chụp lại vô vàn khoảnh khắc của Hà Nội thân quen, tôi lặng yên ngắm nghía những mảnh hồn mình rải rác.

Đây Hồ Gươm bình yên trong một sáng đầu đông chùng chình hơi lạnh. Tôi muốn ngửa mặt mình mà hứng trọn những giọt mưa đang lăn tăn rơi xáo động mặt hồ. Đây tháp rùa rêu phong trầm mặc, lặng yên ngắm phố phường thay đổi bao ngàn năm. Kinh đô hiện lên từ thuở vua Lê cung kính trả kiếm thần.

Đây những con đường Hà Nội lưa thưa bóng người đi lại co ro trong rét mướt. Những cây liễu ven hồ nghiêng nghiêng rủ bóng, gió bấc lùa lao xao. Những cành bàng khẳng khiu, lơ thơ chồi lá bừng lên thắp lửa. Những quán xá ven đường lao xao khói tỏa, hơi nóng từ các thức quà phả ra đủ sưởi ấm lòng người giữa rét giá căm căm. Những cuốc xích lô oằn oại, nặng nề chở người qua trên đường đầy sương. Những con người ngoại ô gánh rau, gánh quả thoăn thoắt qua ngay góc rẽ bất ngờ của một lối ngõ quen, chỉ còn tiếng rao đùng đục loang dài vào sương xám.

Tôi nhớ một đêm Hà Nội tản mác sương giăng, những ánh đèn vàng không chói mắt, dìu dịu, loe nhoe đầy hơi nước. Ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn chực chờ tan ra cùng sương lạnh đêm đông.

Vài đôi tình nhân tựa đầu vào vai nhau say ngắm mặt hồ Tây gió lộng như những con chim ríu rít bên bạn tình, âu yếm và tin tưởng. Đôi bàn tay đan vào nhau truyền hơi ấm, sẽ chẳng thấy lạnh lòng dù mùa vẫn còn đương.

Hà Nội một ngàn năm văn hiến, tôi nhớ Hà Nội dễ đến cả ngàn lần. Một thành phố nơi tôi không sinh thành, một thành phố tôi chỉ vài lần ghé đến, chẳng hiểu sao lưu luyến mãi một đời.

Đọc thêm bài viết của Sẻ nâu nhé!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Tìm kiếm điều gì đó . . .