Cho dù thích viết nhiều đến đâu cũng sẽ có những ngày cảm hứng viết chơi trốn tìm với ta. Khi ấy, cứ xem viết như bóng mặt trời. Còn ta sẻ đi theo ánh sáng diệu vời của nó.
Tháng 12, mưa vẫn đổ rầm rầm trên mái tôn và lộp độp trên lá. Mùa thật lạ! Chẳng thấy đâu cái nắng gắt gỏng của năm xưa. Thời tiết biến đổi khôn lường, ẩm ương như cảm hứng viết. Mấy nay Viết giận tôi nên trốn mãi. Tâm trạng tôi ủ rũ tựa tàu lá héo bị nước mưa dội lên tơi tả. Không tài nào tươi nổi.
Chạy theo những đề bài, tôi vẫn viết mỗi ngày. Chẳng ai bắt buộc cả, cam kết tôi đặt ra, tôi tuân thủ. Song cuộc sống vẫn vậy, vẫn có những ngày chùng chình như sương mờ giăng mắc. Tôi huơ tay gỡ mãi không tận tường màn sương. Trong không gian mờ ảo, đặc quánh âu lo và hi vọng, ngổn ngang mắc cửi, tôi thấy mình bồng bềnh một đám mây tan.
Mỗi ngày qua, vạn vật biến đổi. Người rời đi, kẻ ở lại. Chút xúc cảm nâng tôi lên cùng hân hoan ngôn từ cũng đành đoạn quay lưng không báo trước. Tôi vẫn viết nhưng không thật viết. Dòng chữ chảy trong tôi trong lành, uốn lượn, một dải lụa vắt qua chân mây. Nó nữ tính và quá đỗi yếu mềm. Thế nên khi cố gồng vào khuôn, nó giãy giụa vùng vằng tới cạn hơi èo oặt. Nó hấp hối trong hơi thở yếu ớt khò khè của dòng sông mùa nước rút, cạn trơ lòng đáy. Lẽ nào tôi ép nó đến tận hồi bất lực? Lẽ nào vì thế mà Viết bỏ tôi đi?
Viết và viết và viết, tôi đã nghĩ mình được sống trong niềm đam mê, trong cảm giác khoái lạc trên đỉnh trời hưng cảm. Tôi quên rằng người ta lên tới đỉnh cũng chỉ để thoái trào. Những hừng hực ban đầu chảy thành lớp băng tan từ đỉnh núi tuyết, ồ ạt rồi trôi đi hết thảy. Tôi tự vắt sức mình đổ vào trang giấy cho đầy lên bao dòng chữ đen sì nhấp nháy. Tôi đã không dừng lại để hỏi liệu mình có mệt mỏi không?
Những đêm miệt mài thức gõ phím, văng vẳng bên tai tiếng gà nhà ai gáy sớm. Những trưa nắng rọi nóng gáy vẫn loay hoay mài chữ. Tôi chưa có một ngày thật sự dừng lại để nghỉ ngơi. Tôi đinh ninh rằng mình có thể đi cùng Viết trên con thuyền hai chỗ ngồi. Tôi nhìn vào khuôn mặt hồ hởi lúc ban đầu của nó rồi tự mình đinh ninh một giao kèo chắc mẩm sẽ trọn kiếp. Tới mấy khúc gập ghềnh bởi sóng lớn chắn ngang, tới khi gặp phải tảng băng lạnh lẽo đang tan, tôi mới chịu ngó sang để thăm dò người cùng thuyền.
Tôi nhìn thấy gương mặt xanh xao, nhợt nhạt pha nét dỗi hờn của nó. Có ai lênh đênh mãi giữa đại dương mà còn vui tươi hay tin tưởng vào ngày cập bến? Người ta không say sóng vẫn có khi say nắng, vẫn có lúc thấy chợn rợn vì sóng dập dềnh dưới thân thuyền nhỏ. Thiếu la bàn, con thuyền xoay tròn hoài một điểm chẳng khác nào con quay xoay hoài không tiến. Bờ bến chỉ còn là đường chân trời phía xa mập mờ trong hơi nước vừa hí hửng bay lên liền bị mặt trời thiêu đốt, xì xèo.
Tôi giật mình tỉnh giấc, đầu óc vẫn mông lung. Hình ảnh con thuyền chấp chới đi về phía chân trời, nơi ánh sáng tiếp giáp với mặt sóng xao là tất cả những gì đọng lại. Tôi tự hỏi liệu mình có giống con thuyền kia, rong ruổi mãi không cập được đến bến bờ nào ngóng đợi? Liệu tôi có kiên trì một năm, hai năm nếu viết lách không giúp tôi qua nổi đận mưu sinh? Tôi có lẽ là người lãng mạn, cũng là đứa mơ mộng nhưng tôi đủ va chạm để nhận ra người ta không thể sống mãi với một giấc mơ chẳng thành hiện thực.
Có lúc tôi thấy mọi thứ rõ ràng hơn trước mắt, cố đưa tay thêm chút nữa là được. Nhưng khi vươn tay để chạm vào mới biết, hóa ra còn một tấm cường lực chắn ngang. Tôi vẫn ở trong vòng an toàn quá chăng? Làm cách nào để phá bỏ những rào cản? Tôi bơi trong đại dương dập dìu muôn vàn lớp sóng. Hi vọng – thất vọng, nỗ lực – mỏi mệt, khát khao – thực tế… lênh đênh, dập dềnh. Tôi nheo mắt để dõi theo ánh mặt trời. Mặt trời vẫn ở đó dù có bị mây che. Tôi tự trấn an mình để không bị sóng đánh chìm như một vật nhỏ vô tri.
Tôi vẫn tin con người tồn tại cùng lúc nhiều nhân cách. Những ngày qua, “cái tôi mạnh mẽ và lì đòn” chiếm ưu thế trên võ đài. Hôm nay nhường chỗ cho cô nàng yếu đuối lắm băn khoăn. Cho dù có tan ra như một bông tuyết dưới ánh mặt trời, tôi biết mình vẫn viết. Bông tuyết rơi đâu biết mình sẽ tan. Không ai dám chắc đoạn kết một chương đời.
Nghĩ về những điều đang theo đuổi trong viết lách, thật lòng mà nói, là một đêm tối mơ hồ trong tôi. Có chăng là tôi vớ được chiếc đèn mà còn chưa biết bao lâu sẽ cạn dầu. Mấy hôm này đây, ngọn đèn của tôi lay lắt trong gió mạnh, leo lét thứ ánh sáng yếu ớt không đủ thắp một niềm tin. Tôi vẫn mò mẫm bước đi bằng quán tính của người thường bình thường. Tôi không biết điều gì phía trước lại càng không muốn quay lại phía sau. Ánh đèn tù mù soi cho đôi chân không ngừng lại. Tôi biết ơn vì mình vẫn còn lì lợm tiến bước.
Bạn biết đấy, ngay cả khi bên cạnh có nhiều người vỗ tay thì một đứa trẻ tập đi cũng lần khân không dám nhón chân về trước. Tôi tập làm quen với những ngày thiếu hụt hứng thú. Tôi đuổi theo giấc mơ viết lách của mình như hoa hướng dương đi theo bóng mặt trời. Dù rực rỡ hay gay gắt, chỉ cần nắng không tắt thì hoa vẫn hướng dương.
Bạn đọc thêm về Cảm hứng viết nhé!