Bé con của tôi không phải người tôi sinh ra. Em ở bên trong tôi, là người đi cùng tôi suốt cuộc đời. Dù tôi ở độ tuổi bao nhiêu đi nữa, em vẫn là phần nguyên bản, thanh thuần nhất mà tôi nguyện giữ cho mình.
Đứa trẻ bên trong – thiên thần nhỏ của mỗi người
Tôi nhìn vào em bé của tôi, đứa trẻ say ngủ trên cánh nôi bồng bềnh giữa muôn vì tinh tú. Em đã có thể chạy chơi nhưng vẫn thích được ngủ trong chiếc nôi mây quen thuộc. Em khó ngủ ngon nếu lòng bất an. Đôi mắt đen láy long lanh của em khép hờ. Mi mắt mỏng hồng phơn phớt với những gân xanh bé tí ti. Hàng mi rủ xuống. Cái mũi em nhỏ xinh và đôi môi chúm chím nụ đào thi thoảng lại chóp chép như còn thèm ti mẹ. Em là một đứa trẻ tinh nghịch khi thức nhưng cực ngoan khi say giấc.
Đôi khi tôi bỏ quên em
Rất lâu rồi tôi không lặng yên ngắm em ngủ như thế này. Tôi đã có những tháng ngày bận bịu với trưởng thành, vấp ngã và tổn thương. Loay hoay để đứng dậy, tôi phủi bụi đất trên miệng vết trầy rồi vội vã đi tiếp. Tôi men mãi, men mãi vẫn chỉ đang trầy trật trên mép của hình trôn ốc xoay đều. Tất bật với bản thân, tôi quên mất không hỏi han gì tới em. Thế mà nay gặp lại, em tôi đã lớn thêm rồi.
Bé con non nớt đã phải học tự lập
Chả mấy lâu trước đây, em còn bé tí hin. Đỏ hỏn và yếu ớt. Bất cứ thứ gì cũng làm em giật mình khóc ré lên. Nhất là ban đêm, khi mọi vật đã chìm vào tĩnh lặng. Những bóng đen, những âm thanh lạ, những người không quen. Tất cả đều đáng sợ.
Em không thể bò đi, càng không thể bỏ chạy. Em nằm im đấy, tay chân quờ quạng lung tung và khóc thật to để ai đó biết mà chạy tới gỡ rối. Thế mà có khi tôi vô tâm để em tự khóc rồi tự nín.
Tự lập để bé con mạnh mẽ hơn
Tôi đã nghĩ mình phải gan lì một chút để tập cho em tự lập từ bé. Có vậy sau này em mới dạn dĩ hơn. Và rồi sẽ không còn bầm dập khóc nhè mỗi khi đời giở thói đành hanh đẩy cho một phát.
May cho tôi, em tự lập hơn thật. Em không còn khóc nhè vì những lần tự té ngã. Và cũng không mè nheo để được ai đó cưng chiều. Em không làm phiền mỗi khi tôi tập trung cho một việc gì đó. Em để tôi có không gian riêng.
Tâm hồn tôi mãi là bé con trong thân xác người lớn
Em tự tìm trò vui cho mình
Còn em, sớm học được cách tự chơi một mình. Em như một bà cụ non thích đi lăng xăng ngoài vườn. Mê mẩn nhìn theo đôi chào mào có rúm lông trắng. Coi bọn rẻ quạt xòe cái đuôi vòng cung. Đàn sóc chuột nhỏ tí trong vườn cũng bị em dòm lom lom. Em để ý bông hoa ổi trắng muốt chẳng khác nào hoa ban Tây Bắc. Hít hà hương thơm của hoa bưởi bên hông bếp củi. Nhìn hoa khế tím in lên nền trời xanh.
Em có cả tá trò vui không cần thốt ra lời. Em chẳng bao giờ làm phiền thiên nhiên, chỉ lặng im quan sát chúng. Giống như vẫn yên lặng xem tôi lật đật với cuộc sống của một người trưởng thành chưa đứng vững.
Em chắt chiu kỉ niệm thơ dại
Tôi không biết liệu em có buồn nhiều. Hình như trong lúc tôi bận rộn gom từ nhặt chữ thì em cũng bận rộn góp từng chút kỉ niệm thơ bé. Em như cây vối non mẹ trồng cuối vườn. Chẳng đủ đầy ánh sáng, thiếu đôi tay vun xới vẫn âm thầm lớn lên xanh tươi. Em đi bên đời tôi, yên như chiếc bóng. Tôn trọng sự riêng tư nhưng luôn ở cạnh khi tôi cần. Mang một tâm hồn rỗng, tôi tìm cách lấp đầy. Em dịu dàng ở bên, đổ thêm từng chút yên.
Em biết yêu những điều bé nhỏ trong đời
Trời phú cho em một trái tim biết yêu. Em yêu từ những điều bé nhỏ như sợi hoa mận rụng góc sân hay con kiến gió li ti bò mải miết. Yêu bầu trời những ngày xanh ngát, cũng biết yêu bụi mưa ngày xám xịt. Em biết yêu người và cũng biết yêu mình. Có khác chăng thì tôi loi nhoi còn em kiệm lời. Em tha thẩn khắp nơi, nhặt nhạnh từng mẫu hạnh phúc để cất vào chiếc lọ thủy tinh lấp lánh đầu giường.
Mấy lần tôi giúp em nhặt những viên pha lê lớn. Em không cho vào lọ đó mà xếp vào một chiếc giỏ lục bình khô. Nom chẳng khác nào ổ trứng vui mắt. Lần nào nhìn chúng em cũng cười toe toét. Chắc em thích lắm vì có những hạnh phúc to chừng ấy.
Em là một cô bé tích cực
Em lạc quan, mạnh mẽ và tự lập. Tôi tin như vậy. Nên tôi tự cho bản thân cái quyền được yên tâm khi em ở một mình. Tôi quên mất em vẫn là đứa trẻ. Và như mọi đứa trẻ khác, em có đủ mọi cảm giác, cả tích cực và tiêu cực. Tôi đã hối hận lắm khi bắt gặp em ngồi khóc một mình bên khóm hoa nhỏ trước nhà. Mái tóc tơ ánh lên dưới nắng nhưng nước mắt em mới càng long lanh.
Nhưng cũng có lúc tủi thân
– Em sao vậy? Em bé của tôi? – Tôi đã chạy đến xoa đầu em khẽ hỏi.
Vì không biết nói nên em chỉ lắc đầu. Mắt càng ướt nhòe nước và từ chiếc mũi xinh cũng lấp ló dòng nước trong. Tôi âu yếm đỡ em đứng dậy rồi bế bổng em lên. Đứa trẻ nào mà không thích được ẵm bồng. Tôi dỗ dành trong lúc bàn tay vỗ nhè nhẹ vào lưng em. Bé con của tôi tức tưởi từng hồi trên vai rồi ngả hẳn đầu lên đấy. Tôi có thể đoán được khuôn mặt em đang gác lên tấm áo len mỏng của tôi. Và đôi mắt em chắc lại đang ngó lung tung đấy rồi. Em chỉ cần tôi quan tâm chút thôi thì sẽ lại nín khóc. Tôi bế em lâu hơn mọi bận. Tôi không muốn em tủi thân hoặc cô đơn chút nào.
Và đôi khi bé con khó chịu
Thi thoảng, em cáu kỉnh. Tôi đoán em khó chịu trong người. Hẳn là em không khỏe. Trong thân hoặc trong tâm. Em chưa thể nói nhiều nên tôi dần học cách quan sát và cố gắng phân tích những gì nghe được. Lũ trẻ các em vẫn luôn như vậy. Chưa đủ lớn để nói ra cảm giác của mình. Em chỉ có thể bộc lộ qua hành động hoặc tiếng cười, tiếng khóc.
Vì bé nên em không thể nói ra cảm nhận của mình
Tôi sợ nhất là khi em bị đau đớn hay tổn thương. Em chẳng thể nói “Chị ơi, bé đau quá!“. Thế nên tôi phải luôn để mắt tới em. Xem em có bình thường không, có chạy chơi trong vườn, có chuyện trò bằng mắt với đám bạn chim muông. Nếu em bực bội hay la khóc nhiều nghĩa là em không khỏe rồi. Tôi sẽ dừng công việc lại để ưu tiên em bé của tôi trước nhất. Tôi không muốn thấy em bệnh hay buồn.
Bé con thể hiện cảm xúc qua hành động
Em cười nhiều mỗi khi được chơi cùng tôi. Lủn củn chạy rồi chờ tôi đuổi. Giữa đường em ngưng lại, nhìn tôi cười nắc nẻ. Em vẫn chưa biết chơi trò đuổi bắt. Lúc tôi giả vờ chạy đi, em vừa cười sằng sặc vừa chạy theo sát nút. Hay tai em huơ lên trong lúc cái đầu lắc lắc liên tục. Em cũng giống tôi, thích được vận động ngoài trời. Tất nhiên là lúc không nắng. Tôi sợ em lại lăn ra ốm mất.
Em luôn muốn bên tôi
Từ khi viết, tôi thấy mình dịu dàng hơn, với đời và với người. Tôi cũng muốn dành ấm áp cho em. Vậy nên tôi thường để em ngồi trong lòng mỗi lần gõ chữ. Em chăm chú nhìn theo những ngón tay di di trên bàn phím. Không thể để em nhìn màn hình lâu. Tôi cho em giấy trắng và bút màu để em tha hồ vẽ đầy lên đấy. Mắt em sáng rỡ và đôi tay bé tí cầm bút chưa ngay nhưng vẫn cặm cụi vẽ.
Em vẽ vời trong khi tôi viết
Thi thoảng, tôi nhìn xem em sắp xong kiệt tác gì. Quả là em tôi, vẽ được cả tranh trừu tượng cơ đấy. Dù tôi vẫn chưa rõ em gửi gắm gì trong những đường nét chồng chéo hoặc xoắn tít. Tôi vẫn nhận ra em dễ cưng lắm khi đang tập trung. Tôi không kiềm được thơm chụt vào má em. Bé con dụi dụi tay áo vào để lau. Đáo để lắm!
Em động viên tôi cả khi không thể nói
Có lúc cao hứng, tôi đọc cho em nghe một bài thơ vừa viết hoặc một đoạn văn. Em bé chắc chưa hiểu gì đâu. Dẫu sao tôi vẫn tin em cảm nhận được. Bởi đôi mắt em chăm chú nhìn theo tôi và chốc chốc lại vỗ tay. Những lúc như vậy, tôi sẽ bế em lên, xoay một vòng và ngân nga vài câu ca. Tôi biết em cũng thích trò tàu bay chẳng thua gì nghe đọc bài. Khéo lại hơn nữa cơ.
Bé con giữ vùng an toàn trong tôi
Kì diệu thay, mỗi khi có em bên cạnh, nhìn thấy sự hiện diện của em, tôi thấy mình an tâm hơn nhiều lắm. Tôi tin em sẽ không tủi thân, không thấy mình bị bỏ rơi. Em ngồi trong lòng tôi, chơi trò chơi của em còn tôi ngồi viết. Tôi lắng nghe được nhịp tim thơ trẻ của em đập nhè nhẹ. Mùi trẻ thơ đặc biệt trên người em cho tôi sự dễ chịu vô cùng. Ngày qua ngày, tôi để em thoải mái chọn ở bên tôi hay chạy chơi một mình. Tôi muốn em tự do giữa đời như tôi đang đi trên con đường để trở thành một người viết tự do.
Em giữ tôi với phần bé thơ thuần khiết
Em làm sống lại trong tôi những xúc cảm thơ dại. Làm mới tâm hồn mỗi ngày nghiêng sang nửa kia cuộc đời của tôi. Cách em chơi, tay em vẽ, miệng em bi bô… tất cả đều đáng yêu, đều khơi dậy trong tôi vô vàn ý nghĩ. Thế nên bằng cách này hay cách khác, em luôn xuất hiện trong những bài viết của tôi. Có khi rõ ràng, có khi loáng thoáng. Em là phần đời tôi chưa bị đời phủ bụi, là trong trẻo tôi giữ lại cho mình.
Em là tôi – mãi mãi chẳng mong trưởng thành
Nhìn em ngủ ngoan lành, tôi vuốt lại tóc tơ bết trên trán em. Tôi đặt lên đấy một nụ hôn khẽ. Ngủ ngoan bé con của tôi. Tôi chẳng mong em lớn nhanh làm gì. Chỉ mong em mãi bé bỏng để không rời xa khỏi vòng tay tôi. Tôi có thể ích kỉ nhưng chắc chắn luôn để em là một cô bé tự do và hồn nhiên như em vốn là. Cảm ơn em đã đến, đã ở bên một-đứa-trẻ-đang-học-cách-trưởng-thành như tôi.
Bạn đọc thêm về Cảm hứng viết tại đây nhé!