“Cứ ngỡ chỉ là giấc ngủ trưa, ngờ đâu ngã lưng xuống đã 3 lần 10 năm.”

Mới đọc được câu nói này trong phần mô tả của video mà em bé nhà tôi đăng, tự dưng tôi đã thấy chạnh lòng. Chúng ta đều ý thức được thời gian là tấm vé một chiều, chẳng có khứ hồi nào cho ai, dẫu có là người đặc biệt đến thế nào trên thế giới. Song cũng chính chúng ta lắm khi quên mất ý niệm về ngày tháng mà chỉ chìm đắm trong những chuyện thường nhật lặp đi lặp lại.
Cho đến khi chính mình trở thành “một cỗ máy khô dầu” rệu rã, ta mới càng thèm nhớ tuổi thơ, thèm được trở về với thiếu thời bình yên chưa phải học cách xoay sở sao cho ra hai chữ “người lớn” ta đang mang trên vai mình. Ấy vậy mà thuở bé, trong những khi ước ao hay ấm ức, có mấy đứa trẻ chưa từng ước mình sẽ lớn nhanh nhanh, sẽ đi xa xa và làm những điều to tát lắm. Hoá ra, chúng ta càng trưởng thành lại càng nhận ra mình bình thường và nhỏ bé. Bình thường và nhỏ bé hơn giấc mơ của mình, hơn lý tưởng của mình. Rồi cũng lại có không ít lần, trước những thử thách cam go của cuộc đời, ta ước mình cứ được làm một người bình thường và nhỏ bé thế thôi, để sống mà không cần lúc nào cũng vội, không cần phải nghĩ ngợi trước sau nhiều quá và quanh ta lúc nào cũng có sự bao bọc của mẹ cha. Bình yên ngày thơ nhỏ khi đó sẽ tự nhiên như hơi thở mà không phải thứ ta chật vật tìm kiếm như bây giờ.
Đọc thêm bài viết tương tự:
Tôi đọc tiếp những câu chữ trong trạng thái của em vì trên kia vốn chỉ là một trích dẫn thường thấy trên mạng xã hội. Em bé của tôi là đứa rất kiệm lời, em ít khi nào bộc bạch những ý nghĩ sâu kín của bản thân và thường chỉ thể hiện những gì tích cực trước mặt mọi người. Thế nên cứ khi nào em đăng video giữa đêm, tôi lại biết em đang chòng chành tâm sự. Cũng không hiểu làm sao em – một người bạn quen biết khi làm cùng công ty cũ – lại có thể trở thành người em gái mà tôi để tâm nhiều đến thế, muốn được thấu hiểu nhiều đến thế.
Thật ra, đến bây giờ, cái cảm giác muốn bao bọc em sau 8 năm đã giảm đi nhiều, vì em thậm chí còn trưởng thành và sống một mình tốt hơn cả tôi nhưng ý muốn được hiểu những gì em thường giấu, được san sẻ cùng em những suy tư thì chưa bao giờ vơi đi cả. Trong bài đăng ấy, em đã nói lên một mong ước nhiều lần trở đi trở lại trong tâm thức em, rằng em cũng nhớ thời thơ dại, nhớ ba mẹ khi còn tại, nhớ những ngày được lang thang chăn bò, đánh trận giả. Cái ước mơ cỏn con ấy dĩ nhiên chẳng thể nào thành sự thật nhưng khi đọc chúng, tôi cứ thấy xót xa trong lòng, cứ thấy thương thương em bé của tôi xiết bao. Đằng sau một cô gái trẻ trung, giỏi giang, bản lĩnh vẫn là phần yếu đuối và mỏi mệt không thể giấu giếm. Trong cuộc đời mình, em có nhiều nỗi buồn lớn hơn tôi, nhiều nỗi đau sâu sắc hơn tôi. Vì chưa trải qua, tôi không thể nào hiểu hết được những gì em cảm nhận nhưng tôi biết em hẳn đã không ít lần nghĩ về sự cô đơn của mình và nhớ những ấm cúng, sum vầy ngắn ngủi mà em có trong tuổi thơ.
Em kém tôi một tuổi. Chúng tôi đều đã ngoài 30, đã thấm thía ý nghĩa của câu nói “cứ tưởng một giấc ngủ trưa mà chớp mắt đã ba lần mười năm”. Đời người liệu có được bao nhiêu lần mười năm? Trong mỗi lần mười năm ấy, liệu chúng ta đã làm được những gì, đã sống thế nào, có hạnh phúc không? Ta đã bao lần mỉm cười, bao lần rơi nước mắt, bao lần đi tìm mình giữa vô vàn định nghĩa mà càng bước càng mông lung, càng bước càng không biết phải làm gì tiếp nữa?
Mười năm đầu đời, tôi đã sống trọn vẹn trong tình yêu thương và sự bảo bọc của cha mẹ. Dù gia đình nghèo khó, dù phải bươn bã làm nông từ sớm nhưng mười năm ấy vẫn luôn là tuổi thơ bình yên, là cánh nôi vỗ về tôi suốt cả cuộc đời. Nếu không có mười năm được nuôi dưỡng nơi làng quê thanh bình của ngày cũ, tôi đã chẳng có một bến bờ lẳng lặng đợi thuyền tôi xuôi về đậu, dẫu chỉ là trong những bước chân của tiềm thức.
Mười năm tiếp theo, tôi chới với trong hành trình trưởng thành nhiều tổn thương và luôn thấy mình cô độc vì thiếu thốn sự quan tâm. Tôi đã thử nhiều điều, đạt được nhiều thứ, sai nhiều lần và cũng nhận ra rất nhiều bài học. Mười năm ấy nhìn lại là những vinh quang bé mọn và cả những lần đau đớn chất chồng. Tới lúc này, tôi biết chính quãng thời gian đó đã biến tôi thành xương rồng sống được trên cả sa mạc cằn khô.
Lại thêm mười năm nữa, tôi đã thành người lớn và phải thành người lớn, tự nhiên như thế, không khác được. Tôi cố định hình mình trong những mối quan hệ với người thân, với bạn bè, với cả những người thương. Tôi cố khẳng định mình trong những công việc tôi làm, trong những gì tôi sở hữu. Mười năm của tuổi hai mươi là những năm tháng của nhiệt huyết và khát khao cháy bỏng đi tìm lời lý giải sứ mệnh của mình khi đến với thế gian.
Bây giờ, tôi đương sống trong mười năm kế tiếp – mười năm của tuổi 30. Ở độ tuổi này, tôi cảm nhận sâu sắc mong cầu của mình về những điều thực sự có ý nghĩa trong đời. Vẫn là gia đình, là bè bạn, là công việc nhưng mọi thứ được chọn lọc khắt khe hơn, kỹ càng hơn và được xây dựng chăm chú hơn, tỉ mỉ hơn. Chính tôi cũng học được cách để đối xử với mình bằng nhiều yêu thương và trắc ẩn hơn. Mười năm này vẫn tiếp tục là mười năm để tôi đốt cháy ngọn lửa của lòng nhiệt thành. Bởi tôi không dám chắc ở mười năm sau nữa, liệu tôi còn có thể giữ trong mình ngọn lửa của khát khao.
Nói gì đâu chuyện biển rộng trời cao bởi chúng ta vẫn có bao lần chỉ mong được làm đứa trẻ, mong những lần mười năm thật ra chỉ là giấc mộng trưa hè. Nhưng thời gian thì miệt mài chảy mãi, ta chẳng bao giờ có thể nào đứng lại trong một dòng chảy xuôi chiều. Em cũng như tôi, những người trưởng thành, có lúc buồn rầu, khi mỏi mệt, có cô đơn và không ít lần thấy mình khánh kiệt, đến nỗi một khoảng lặng bình yên cũng thành điều xa xỉ. Nhưng rồi em và tôi, cũng như bao người trưởng thành khác ngoài kia, vẫn đang sống trong một lần mười năm nào đó của đời mình. Thế thì ta hãy cứ sống sao cho đừng hoài đừng phí, để khi chớp mắt thêm lần nữa, ta sẽ mỉm cười khen ngợi chính mình của hôm nay.
Nếu bạn cũng đang muốn viết để vỗ về xúc cảm, nuôi dưỡng nội tâm và cải thiện tư duy logic cả trong nói lẫn viết, những chương trình này là thích hợp nhất:
Cảm ơn bạn đã đọc bài. Chia sẻ bài viết này cho những người yêu viết khác để cùng nhau học viết và thảo luận nhé! Đừng quên theo dõi Facebook, Podcast, Youtube và tham gia Group để học viết mọi lúc mọi nơi hoàn toàn miễn phí.