Nhiều người sợ viết bởi e ngại bài viết của mình không mang lại giá trị gì cho ai. Thế nhưng họ không biết mỗi bài viết là món quà tinh thần vô giá mà ai đó có thể sẽ cảm thấy may mắn vì nhận được đúng lúc cần nhất.
Đôi khi phải dằn lòng không viết
Có những ngày này mình chạy đua cùng kim đồng hồ để bắt kịp các loại deadline. Chẳng còn nhiều thời gian la cà bình luận hay viết trên các nhóm. Trong lòng không thoải mái nhưng mình hiểu rằng có những lựa chọn cần phải được ưu ái ở từng thời điểm. Mới hôm kia tới nay thôi đã như bao ngày trôi. Mình dằn lòng không viết bài Freelance, không Viết hàng ngày, 500+ cũng gác tạm qua bên. Ngay cả tiểu thuyết Gương trong những ngày nước rút cũng phải khép nép nhường đường cho bài thi trên trường tiến bước.
Nhưng lại sợ bị mọi người lãng quên
Mình thầm nghĩ có khi nào bị lãng quên vì không đăng bài hay tương tác được nhiều. Mình cũng không thể đi thả haha khắp nơi hay bình luận ngắn ngủn trêu người viết nữa. Cảm giác buồng buồn mỗi lần nghĩ đến khả năng quên mặt thi thoảng vẫn xâm lấn mình. Chằng khác nào nước mặn Biển Đông ăn vào lòng đất mẹ. Hoa màu khó gieo trồng, con người không cười nổi.
Một khi bạn đã viết ra là sẽ có người nhớ đến
Ngay mấy hôm này thôi, từ đề bài ngẫu nhiên trong nhóm đã có mấy người nhắc tên mình. Trong lúc chạy deadline miệt mài, tâm tình trồi sụt hệt bãi bồi ven sông mùa lụt. Niềm may mắn được ai đó nhớ tới, ai đó muốn cộng tác cùng hoặc đơn giản là bộc lộ tình thương mến mà họ gửi trao làm lòng mình lâng lâng “say tình”. Mình thấy trong đầu cảnh một người đuối sức đang đi bộ giữa trưa trời nắng thì tìm được bóng râm, mua li nước mía ngọt lành hút rột rột. Bươm bướm bay lên trong một hiệu ứng tâm lí nào đó chắc cũng chỉ tới thế thôi.
Chỉ cần ta viết ra đã là một món quà
Có người thầm mong bài viết của mình sẽ giúp ích cho ai đó. Chữa lành, cung cấp kiến thức, chia sẻ kinh nghiệm hoặc mang lại tiếng cười. Mình tin người viết nào cũng đều hướng đến các giá trị thật sự cho độc giả. Dù đôi khi chúng ta đặt nặng điều ấy quá mà quên mất mỗi bài viết vốn dĩ đã là một món quà. Nếu không phải cho người này sẽ là cho người khác. Hay chí ít cũng là cho người viết.
Thay vì kì vọng thì cứ viết đã
Lúc viết bài, mình không mang nhiều kì vọng gắn vào người đọc. Mình nghĩ cần làm tốt phần của người viết trước đã. Ghi bài viết ra bằng dòng chữ thật tâm, ngay ngắn chắc chắn sẽ làm ai đó động lòng. Không phải số đông thì là số ít, không nhiều người thì vài người. Bạn ơi! Dù bạn là cá thể độc nhất trên thế giới bao tỉ người, vẫn sẽ có những cá thể khác nhảy cùng điệu nhạc như bạn. Nam châm hút nhau bởi từ trường. Bài viết hút người cùng tần số.
Vì sẽ có người đồng điệu với câu từ của bạn
Lấy ví dụ thực tiễn như là Chiếc Mây. Trong một bài viết em đã mong câu từ của mình trở thành động lực cho ai đó. Nhưng ai có thể làm được điều đó nếu Mây không viết chữ. Tương tự vậy, mỗi bài viết là một phần linh hồn của tác giả. Đã là con người ắt có mẫu số chung trong đời sống tâm lí, tính cách, sinh hoạt, quan hệ xã hội… Chúng kéo người với người nhích lại gần nhau hơn trong khi ngoài kia dịch bệnh làm giãn dài khoảng cách.
Rồi một ngày Vân Anh đến, cảm ơn Mây vì những gì em viết đã giúp bạn có thêm động lực, thêm tự tin để đăng bài lên nhóm, để viết hàng ngày cùng mọi người. Cuộc đời vẫn đẹp thế đấy, vẫn như hoa ban trắng trên rẻo núi cao Tây Bắc nở ấm lòng người.
Không chỉ Vân Anh đâu, nhiều người trong chúng ta vẫn luôn nhìn vào một ai đó hoặc từ một lời động viên nào đó mà can đảm chia sẻ, mà tìm được niềm vui trong khi viết mỗi ngày. Đi cùng nhau bao giờ cũng an tâm hơn đi một mình đúng không? Đặc biệt là lúc con đường còn gập ghềnh, mờ ảo thì ta càng muốn được nắm tay một ai cho đỡ sợ. Hoặc nhìn theo bóng lưng ai như đoàn thủy thủ dõi theo cánh chim hải âu giữa đại dương.
Vì bài viết tự nó đã có chất riêng
Gần đây, mình bỏ túi khá nhiều lời tỏ tình dễ thương của mọi người. Tim mình bỗng nhiên ngọt lịm và sánh quyện như mật ong. Có chăng bài viết cũng tự nó óng ánh thứ tinh chất hữu cơ tự nhiên nhất. Cái chất ngọt chảy ra từ trái tim và khối óc của người cầm bút. Đừng tưởng rằng bài viết giàu hình ảnh hay trữ tình mới đủ sức làm người khác rung rinh.
Thật ra, trong nhiều trường hợp, thứ làm ai đó nhớ đến là câu chuyện bạn kể, là cách bạn dẫn dắt, là thông điệp nho nhỏ, là xúc cảm cá nhân… Càng đơn giản, gần gũi càng dễ len lỏi vào tâm hồn người đọc.
Mỗi bài viết là một món quà cho người viết trước đã
Mỗi bài viết trước khi trở thành mòn quà cho một ai đó thì đã là thức quà trang nhã nhất, ý nghĩa nhất mà người viết nên dành cho chính mình. Ngược lại, khi bạn không viết, đừng mơ mộng phép màu nào xảy ra. Cũng sẽ không có ai nhờ bài viết của bạn mà yêu cuộc đời thêm đôi chút.
Con chữ của chính mình, những người bạn thật tình, những giá trị được lan tỏa. Đó chẳng phải đã là món quà mà viết hào phóng mang đến cho tất cả chúng ta sao?
Cảm ơn bạn đã đọc bài! Chia sẻ với mình ở phần bình luận nếu bạn thấy bản thân trong bài viết này nha.
Bạn có thể đọc thêm về kỹ thuật viết lách tại đây, các bài viết về hành trình trở thành người viết tự do của mình tại đây và các sáng tác trữ tình của Sẻ nâu tại đây.
Ghé thăm mình tại LinkedIn, Instagram và Facebook để kết nối nhiều hơn nghen!