Phố mùa này sao cứ buồn thê thiết. Có những đêm nằm im thin thít trong nệm ấm chăn êm, ta chợt nghe tiếng mưa rơi như đôi lời tiễn biệt. Tiễn biệt một mùa hè đang vỡ theo bong bóng nổ trên mặt đường loáng nước. Tiễn biệt thời gian đang tan vào sự chuyển màu của lá. Để rồi một thoáng nào đó, ta mơ màng nhận ra tiếng ve đã ngưng hẳn trong lùm cây mùa hạ, chỉ còn tiếng rả rích nỉ non như buồn như nhớ, như đợi như chờ. Bao lâu nữa mới đến mùa hạ sau? Và ta có còn gặp lại mình trong những cơn mưa của tuổi xưa yêu dấu?

Hôm nay vẫn là một ngày mưa tầm tã. Phố não nề sau những bước chân quen. Tiếng gót giày thôi lộc cộc trên những đoạn đường cứng đá, chân nào mềm trong mưa, môi nào mềm trong hôn? Tự dưng ta thấy nhớ núi rừng Blao những đêm dài sương giá trong trang thư đau đáu của Trịnh gửi tournesol, nhớ tiếng dế mèn hát xẩm trong những đêm trăng sáng lạnh người và mơ hồ nhớ tiếng kêu rên của những loài vật bé nhỏ ban ngày thường thinh lặng trước ồn ã của nhân gian. Ta đã lạc đâu mất tuổi thơ mình? Ta phải tìm đâu cho thấy lại những đêm thứ thiệt bình yên, khi sương thảnh thơi ôm mềm ngọn cỏ, khi mái ngói rêu phong vọng từng giọt mưa đổ?
Đã biết bao lần giữa xa hoa thành thị, ta chới với tìm mình giữa dòng cuồn cuộn trôi. Cái dòng đời lắm khi cũng vô vị, cũng ê chề mà sao thế, ta vẫn yêu không thể nào xiết kể. Yêu những lá xanh nõn nà khẽ run lên khi mỗi giọt nước đẫy đà chạm xuống, đánh rơi chiếc hôn vội vàng. Yêu lúc ánh trăng lên đỉnh trời trầm ngầm tư lự, lặng lẽ như đợi một người còn nhớ còn thương. Yêu những con đường ngõ hẻm nhặt thưa bước chân người, chỉ có bóng hoa rung rinh trải dài mặt đất, xôn xao theo ngọn gió nào lãng du. Yêu cả tiếng đôi con chim câu về gù mỗi sớm và tiếng rao hàng đon đả gợi nhắc những ngày thơ.
Phố dưới mưa, phố buồn thê thiết. Thê thiết nỗi niềm riêng, thê thiết hoài cố xứ. Trong những lần thương nhớ cuộn dâng, ta bắt gặp cái gầm gừ của một đêm miền Trung bão dữ, gió xới tung từng viên ngói vỡ, gian nhà dột chỗ nào cũng tong tỏng tiếng nước chạm vào thành chậu nhôm méo mó, tiếng nước chạm vào nỗi khốn khó của đời mưu sinh nhọc nhằn mà bao người vẫn một lòng bám đất chẳng rời đi. Dẫu đất miền Trung gió lào cát trắng, đầy đắng cay, nhiều mất mát. Dẫu thiên tai năm nào cũng trở lại thăm những căn nhà tơi tả, cứng đầu như lão khách già hung hãn, khó ưa.
Miền Trung mưa bão cứ triền miên trắng đồng, ấy thế mà có bao lần ta nhớ quắt quay những chiều mùa hạ mưa rơi đều đều ngoài sân, bong bóng vỡ trên những mặt gương nước, tiếng cười ý nhị theo sau câu ca dao “trời mua bong bóng phập phồng, mẹ đi lấy chồng con ở với ai”. Mưa đọng lại thành từng vũng lớn nhỏ, hồn nhiên níu chân ai, ướt đôi chân trần bé nhỏ chạy chơi thuở thiếu thời, ướt cả gấu quần mỗi lần người qua đường bước vội. Mối tình đầu cũng gửi lại cùng mưa.
Ta còn nhớ trong những chiều hạ, mưa giăng tấm lụa ngang trời, những sợi xám rơi trên cánh đồng mênh mông nước trắng, dội vào lòng cái cảm giác mơ hồ giữa sương muối sớm mai và bụi nước vương vãi khắp chân trời xa ngái. Triệu triệu hạt mưa rơi trên mặt nước, thanh âm réo rắt, nhịp nhàng nối nhau lan tràn khắp không gian. Thi thoảng giữa quãng êm, có tiếng con ễnh ương nào kêu lên oàm oạp và tiếng chim lạc bầy xao xác nỗi cô đơn.
Lãng mạn nhất có lẽ là những cơn mưa khi trời còn chưa sáng, mưa ru giấc ngủ êm đềm, người vùi trong chăn ấm, cây cối vùi trong đêm. Ấy là khi trời còn chưa sáng hẳn, ta không nhìn thấy mưa mà chỉ nghe được tiếng nước rơi nghiêng theo chiều gió thổi. Những cơn mưa đầu hôm cũng ít khi nào dữ dội mà dịu dàng, thanh mát như những bông hoa đồng nội đã thấm đẫm sương đêm và rũ mình thắp lên màu mới khi ánh mặt trời rọi xuống nơi nơi.
Ta nhớ cái lạnh bám rịt lấy hơi người của một sáng Sapa mùa hạ. Ngọn núi phía sau chuyển mình trong tiếng hót lảnh lót của những loài chim, tựa hồ cái vươn vai của gã khổng lồ sau khi thức giấc. Giữa tháng sáu mà Sapa vẫn lạnh, bầu trời ngoài ô cửa kính vẫn một màu đen, chỉ có những ánh đèn thâu đêm không tắt và những vạt mây mù trôi lững thững giữa tầng không, quấn lấy những đỉnh non già, chùng chình không bay về phương xa. Tiếng mưa rơi chạm vào con đường ngoằn ngoèo lát đá, ràn rạt trên tán lá của cây mận tím ngay trước cửa phòng rồi hoà vào âm thanh xáo động của dòng suối nhỏ chảy róc rách bên hông nhà. Sáng mùa hạ năm ấy, ta đã thức dậy giữa tiếng mưa lần hồi gõ cửa và tiếng của thiên nhiên thôi thúc mình lên đường.
Hoá ra phố cứ buồn thê thiết là bởi ta còn đương luyến tiếc những ngày qua. Luyến tiếc cơn mưa của một thời tuổi nhỏ, hồn nhiên ngay cả trong mắt bão ngông cuồng. Luyến tiếc bong bóng phập phồng trong những chiều mưa ngơ ngẩn tuổi hoa niên, có hoài niệm tình đầu đã chôn cùng năm tháng. Luyến tiếc cố hương xa khuất dặm trường, hơn nửa cuộc đời ta ký gửi xa xăm. Phố hôm nay mưa buồn thăm thẳm, là bởi mưa ướt đẫm mắt môi ai hay bởi ta biết rồi mình cũng đánh rơi dần niềm nhớ?
Phố hôm nay sao buồn thê thiết quá…Phố mùa này sao cứ buồn thê thiết. Có những đêm nằm im thin thít trong nệm ấm chăn êm, ta chợt nghe tiếng mưa rơi như đôi lời tiễn biệt. Tiễn biệt một mùa hè đang vỡ theo bong bóng nổ trên mặt đường loáng nước. Tiễn biệt thời gian đang tan vào sự chuyển màu của lá. Để rồi một thoáng nào đó, ta mơ màng nhận ra tiếng ve đã ngưng hẳn trong lùm cây mùa hạ, chỉ còn tiếng rả rích nỉ non như buồn như nhớ, như đợi như chờ. Bao lâu nữa mới đến mùa hạ sau? Và ta có còn gặp lại mình trong những cơn mưa của tuổi xưa yêu dấu?
Hôm nay vẫn là một ngày mưa tầm tã. Phố não nề sau những bước chân quen. Tiếng gót giày thôi lộc cộc trên những đoạn đường cứng đá, chân nào mềm trong mưa, môi nào mềm trong hôn? Tự dưng ta thấy nhớ núi rừng Blao những đêm dài sương giá trong trang thư đau đáu của Trịnh gửi tournesol, nhớ tiếng dế mèn hát xẩm trong những đêm trăng sáng lạnh người và mơ hồ nhớ tiếng kêu rên của những loài vật bé nhỏ ban ngày thường thinh lặng trước ồn ã của nhân gian. Ta đã lạc đâu mất tuổi thơ mình? Ta phải tìm đâu cho thấy lại những đêm thứ thiệt bình yên, khi sương thảnh thơi ôm mềm ngọn cỏ, khi mái ngói rêu phong vọng từng giọt mưa đổ?
Đã biết bao lần giữa xa hoa thành thị, ta chới với tìm mình giữa dòng cuồn cuộn trôi. Cái dòng đời lắm khi cũng vô vị, cũng ê chề mà sao thế, ta vẫn yêu không thể nào xiết kể. Yêu những lá xanh nõn nà khẽ run lên khi mỗi giọt nước đẫy đà chạm xuống, đánh rơi chiếc hôn vội vàng. Yêu lúc ánh trăng lên đỉnh trời trầm ngầm tư lự, lặng lẽ như đợi một người còn nhớ còn thương. Yêu những con đường ngõ hẻm nhặt thưa bước chân người, chỉ có bóng hoa rung rinh trải dài mặt đất, xôn xao theo ngọn gió nào lãng du. Yêu cả tiếng đôi con chim câu về gù mỗi sớm và tiếng rao hàng đon đả gợi nhắc những ngày thơ.
Phố dưới mưa, phố buồn thê thiết. Thê thiết nỗi niềm riêng, thê thiết hoài cố xứ. Trong những lần thương nhớ cuộn dâng, ta bắt gặp cái gầm gừ của một đêm miền Trung bão dữ, gió xới tung từng viên ngói vỡ, gian nhà dột chỗ nào cũng tong tỏng tiếng nước chạm vào thành chậu nhôm méo mó, tiếng nước chạm vào nỗi khốn khó của đời mưu sinh nhọc nhằn mà bao người vẫn một lòng bám đất chẳng rời đi. Dẫu đất miền Trung gió lào cát trắng, đầy đắng cay, nhiều mất mát. Dẫu thiên tai năm nào cũng trở lại thăm những căn nhà tơi tả, cứng đầu như lão khách già hung hãn, khó ưa.
Miền Trung mưa bão cứ triền miên trắng đồng, ấy thế mà có bao lần ta nhớ quắt quay những chiều mùa hạ mưa rơi đều đều ngoài sân, bong bóng vỡ trên những mặt gương nước, tiếng cười ý nhị theo sau câu ca dao “trời mua bong bóng phập phồng, mẹ đi lấy chồng con ở với ai”. Mưa đọng lại thành từng vũng lớn nhỏ, hồn nhiên níu chân ai, ướt đôi chân trần bé nhỏ chạy chơi thuở thiếu thời, ướt cả gấu quần mỗi lần người qua đường bước vội. Mối tình đầu cũng gửi lại cùng mưa.
Ta còn nhớ trong những chiều hạ, mưa giăng tấm lụa ngang trời, những sợi xám rơi trên cánh đồng mênh mông nước trắng, dội vào lòng cái cảm giác mơ hồ giữa sương muối sớm mai và bụi nước vương vãi khắp chân trời xa ngái. Triệu triệu hạt mưa rơi trên mặt nước, thanh âm réo rắt, nhịp nhàng nối nhau lan tràn khắp không gian. Thi thoảng giữa quãng êm, có tiếng con ễnh ương nào kêu lên oàm oạp và tiếng chim lạc bầy xao xác nỗi cô đơn.
Lãng mạn nhất có lẽ là những cơn mưa khi trời còn chưa sáng, mưa ru giấc ngủ êm đềm, người vùi trong chăn ấm, cây cối vùi trong đêm. Ấy là khi trời còn chưa sáng hẳn, ta không nhìn thấy mưa mà chỉ nghe được tiếng nước rơi nghiêng theo chiều gió thổi. Những cơn mưa đầu hôm cũng ít khi nào dữ dội mà dịu dàng, thanh mát như những bông hoa đồng nội đã thấm đẫm sương đêm và rũ mình thắp lên màu mới khi ánh mặt trời rọi xuống nơi nơi.
Ta nhớ cái lạnh bám rịt lấy hơi người của một sáng Sapa mùa hạ. Ngọn núi phía sau chuyển mình trong tiếng hót lảnh lót của những loài chim, tựa hồ cái vươn vai của gã khổng lồ sau khi thức giấc. Giữa tháng sáu mà Sapa vẫn lạnh, bầu trời ngoài ô cửa kính vẫn một màu đen, chỉ có những ánh đèn thâu đêm không tắt và những vạt mây mù trôi lững thững giữa tầng không, quấn lấy những đỉnh non già, chùng chình không bay về phương xa. Tiếng mưa rơi chạm vào con đường ngoằn ngoèo lát đá, ràn rạt trên tán lá của cây mận tím ngay trước cửa phòng rồi hoà vào âm thanh xáo động của dòng suối nhỏ chảy róc rách bên hông nhà. Sáng mùa hạ năm ấy, ta đã thức dậy giữa tiếng mưa lần hồi gõ cửa và tiếng của thiên nhiên thôi thúc mình lên đường.
Hoá ra phố cứ buồn thê thiết là bởi ta còn đương luyến tiếc những ngày qua. Luyến tiếc cơn mưa của một thời tuổi nhỏ, hồn nhiên ngay cả trong mắt bão ngông cuồng. Luyến tiếc bong bóng phập phồng trong những chiều mưa ngơ ngẩn tuổi hoa niên, có hoài niệm tình đầu đã chôn cùng năm tháng. Luyến tiếc cố hương xa khuất dặm trường, hơn nửa cuộc đời ta ký gửi xa xăm. Phố hôm nay mưa buồn thăm thẳm, là bởi mưa ướt đẫm mắt môi ai hay bởi ta biết rồi mình cũng đánh rơi dần niềm nhớ?
Phố hôm nay sao buồn thê thiết quá…
Mình là Hoà Lương – Người hướng dẫn viết để dung dưỡng tâm hồn, sử dụng ngôn ngữ hiệu quả và cộng tác báo chí.


