Mưa buồn phố thị

Trong những đêm mưa buồn phố thị, tôi cũng như bao người muốn đi tìm cho mình một chút ấm và êm. Hồi ức giờ đây hóa thành hoài niệm, bảng lảng cùng hơi mưa dìu tôi vào miền thương nhớ mênh mang.

Trong những đêm mưa buồn phố thị, tôi cũng như bao người muốn đi tìm cho mình một chút ấm và êm. Hồi ức giờ đây hóa thành hoài niệm, bảng lảng cùng hơi mưa dìu tôi vào miền thương nhớ mênh mang.

Đêm mưa buồn phố thị, căn phòng nhỏ nằm trong con hẻm nhỏ dường như đã sớm ngả vào một giấc ngủ nồng say. Chẳng có tiếng người xe đi về ngang ngõ, chẳng nhận ra những thanh âm hỗn tạp của đời sống thường ngày. Tất cả khiêm nhường lắng lại để nhạc mưa cất lên, khuấy động bốn bề không gian trong sân khấu của riêng mình. Mưa rơi nhịp nhàng, ngoài kia chừng như đứng gió. Không có tiếng thông thốc mái tôn rổn rảng, không tiếng ầm ào những ngọn cây xao xác. Mưa đều đều rơi xuống các bề mặt, đủ nhẹ nhàng tựa một bản nhạc Jazz chữa lành mọi xúc cảm nhấp nhô sóng cào, đủ lành lạnh để người ta đi tìm cho mình những êm và ấm.

Tôi lẩm nhẩm trong đầu những dòng chữ cũ xì trong một trạng thái từng viết năm nào. “Tôi ngồi đó, tượng hình trên chiếc ghế gỗ thấp con con. Nhâm nhi một chút cà phê, nghĩ vẩn vơ về cuộc đời, hoặc là, thật ra chả nghĩ ngợi gì cả. Chỉ ngồi ở đấy. Yên. Tiếng nhạc Trịnh lùa vào tai, ngân lên theo những nhịp rung của các sợi tơ trong màng nhĩ rồi dội từng đợt vào lòng tôi thăm thẳm xa xôi. Nỗi buồn hồng hoang từ muôn đời vọng lại, cái buồn từ thuở chưa sinh ra đời. Tôi gặm nhấm nó, hiền lành như gió thổi giữa trời quang. Ấy vậy mà tôi vẫn thấy mình chừng như đang lạc vào một điệu vũ của sự cô độc thẳm sâu khó tìm được đường thoát.” 

Mưa. Cái buồn dấm dẳng len vào lòng, cặm cụi đục khoét hang động của nỗi cô đơn, cần cù như loài côn trùng ngấu nghiến thanh gỗ cứng. Mỗi một vết cắn vào thành hang động càng làm cho nó rỗng ruễnh thêm ra mà đường tới cửa sáng vẫn còn xa tít tắp. Ai bảo rằng người hạnh phúc thì không cô đơn? Trong rất nhiều tình yêu thương của mọi người, tôi vẫn có những khoảnh khắc bất chợt rơi vào hoang hoải. Hoang hoải biển bờ ngoài xa vạn dặm sóng. Hoang hoải đồng tàn trơ gầy muôn gốc rạ. Hoang hoải tóc huyền thả vào đêm cô tịch. Hoang hoải tôi trong ngàn vạn ngày bình thường của đời sống đôi khi uể oải. 

Tôi nhớ một đêm mùa hạ nào, mưa rơi đầy trên mái tôn xập xệ của dãy phòng trọ ẩm thấp, tôi thẫn thờ ngồi đếm từng hạt mưa tí tách nhỏ vào cái thau nhôm méo mó. Mưa như nỗi nhớ thương đứt đoạn, như tình yêu hứa hẹn chẳng thành. Kẻ thất tình càng quyến luyến với cô đơn. Tôi ôm ấp nỗi đau của mình, tự liếm láp những tổn thương trong mình chỉ để kiếm tìm chút tạm bợ an nhiên. Khi nỗi buồn trong lòng lớn quá, khi những sẻ chia chẳng thể giúp mình nguôi ngoai, tôi lười biếng cả chuyện mở lòng để nói về nó với một ai đó. Tôi như con ốc nhỏ, mỗi lúc lại muốn rúc sâu hơn vào cái hoang đảo của riêng mình, dựng lên một thành trì tưởng chừng kiên cố để ngăn cách bản thân với ngoài kia thế giới. Một kẻ đau tình tỏ ra mình mạnh mẽ, hóa ra cũng chỉ là dối mình gạt người. Vỏ ốc liệu cứng được bao nhiêu…

Đọc thêm tản văn của Hòa Lương:

Lời ru cổ thụ

Phố xưa vang tiếng gót giày

Thân thương bếp củi

Mưa vẫn không ngưng nhảy nhót trên bề mặt kim loại, mỗi giọt rơi đều khe khẽ ghim vào lòng tôi bao nỗi nhớ xa xôi. Nhớ những ngày bão về trên quê hương miền Trung yêu dấu, mưa to, gió lốc những viên ngói đỏ đã xanh rêu rơi lả tả như lá rụng theo mùa. Con bé chưa tròn mười tuổi, co ro trong một góc giường, run rẩy chờ ba mẹ ngoài đồng xa chưa về. Mưa vẫn càn quét dáo dác trên mái nhà, hung hãn rơi lộp độp từng tiếng rõ ràng. Chỗ ngói vỡ, mưa thô bạo rơi xuống, ướt hết cả nền nhà, mỗi một lần hạt mưa chạm gạch là vỡ ra tung tóe, bắn lên muôn vàn tia nước nhỏ li ti. Gió cũng cuồng nộ vây quanh căn nhà trơ trọi, hất tung mái ngói, xé toạc những tàu lá chuối mảnh mai xơ xác. Ngoài sân, nước đã dâng cao hơn bậc tam cấp, từng đợt liếm láp nền hiên bằng xi măng trơn bóng. Những cơn bão miền Trung đến cùng lũ lụt, tai ương và cả những thiệt hại, mất mát. Cơn mưa thời thơ ấu không có những phút giây lãng đãng vu vơ của một tâm hồn thi sĩ nửa mùa mộng mơ, chỉ có nỗi sợ xồng xộc xâm chiếm lấy trái tim non nớt, đổ ra thành tiếng khóc nấc sợ hãi. Mưa to, nhà dột, ba mẹ mãi vẫn chưa về. Đứa trẻ ngồi canh nhà, không ai canh gác cho giấc mơ em thôi lấm lem nước mắt.

Có rất nhiều điều từ những ngày xa xưa tưởng chừng đã chìm sâu vào giấc ngủ của nàng công chúa trong rừng thẳm nhưng vào một đêm mưa nào bất chợt, tất cả bỗng rủ nhau quay về. Từng ký ức xếp hàng ngay ngắn như những đứa trẻ đã được dạy về phép lịch sự, không vội vàng, không chen lấn. Chúng thong thả chờ tới lượt mình mới ngồi lên chiếc cầu tuột, thả èo cho những kỷ niệm ùa theo, tự do không toan tính. Ai bảo trẻ con không biết gì? Trẻ con nhớ cả những điều mà người lớn có lúc lãng quên đi, và đôi khi, chúng đau vì những điều người lớn không nghĩ sẽ có thể làm tổn thương một tâm hồn. 

Người ta nói những đứa trẻ bất hạnh phải dùng cả đời để chữa lành những vết thương. Tôi không biết những ký ức buồn theo bao cơn mưa có phải là một loại chấn thương tinh thần hay đơn giản chỉ là những trải nghiệm không làm tôi vui. Nhưng trong giây phút nỗi nhớ kéo tôi ngược về dòng thời gian xưa cũ, tôi không thấy mình đớn đau, cũng không cố vẫy vùng. Tôi nhìn tôi trong những cơn mưa của ngày xưa như một người xem cuốn phim ảm đạm trước mặt. Buồn có nhưng không bi lụy. Và những nỗi niềm của ngày xa tít cũng đã theo gió theo mưa tan đi tự bao giờ.

Có chăng là trong những đêm mưa buồn phố thị, tôi cũng như bao người muốn đi tìm cho mình một chút ấm và êm. Hồi ức giờ đây hóa thành hoài niệm, bảng lảng cùng hơi mưa dìu tôi vào miền thương nhớ mênh mang.

Cảm ơn bạn đã đọc bài! Chia sẻ với mình ở phần bình luận nếu bạn thấy bản thân trong bài viết này.
Bạn có thể đọc thêm về kỹ thuật viếthành trình trở thành người kinh doanh chuyên môn và các sáng tác của Sẻ nâu.
 Ghé thăm mình tại FacebookInstagram để kết nối nhiều hơn nghen!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Tìm kiếm điều gì đó . . .