Ngày trở gió, nhiệt độ buổi tối bao giờ cũng xuống thấp hơn nhiều so với lúc ban trưa. Tôi ngồi trên chiếc ghế xoay quen thuộc, gần ô cửa sổ quen thuộc, từng chút tìm lại cảm giác quen thuộc của một thời xa.
Ngày nào đó của năm 2019, tôi vẫn còn làm việc trong một công ty nước ngoài, thường xuyên tăng ca nên một buổi tối được về sớm để dành thời gian cho bản thân cũng trở thành xa xỉ. Nhớ có lần tôi tan ca lúc 8 giờ, cũng vào một đêm mưa rơi. Mưa lạnh, mẹ bảo trong bếp củi có sẵn nồi nước lá, tắm nước ấy cho thơm, lại đỡ nặng đầu. Tôi nghe lời mẹ, lật đật đổ nước nóng từ trong cái nồi ngót nghét tuổi tôi sang cái chậu đồng còn nhiều hơn tôi vài tuổi, lặng lẽ ngắm dòng nước xanh nhạt và hít những hơi dài để mùi thơm của các loại lá tràn vào người. Mẹ nấu nước tắm bằng lá bưởi nồng nàn, lá sả thanh mát và cả mấy loại lá thơm khác trong vườn nhà. Tôi gần như không bao giờ tắm nước nóng, kể cả khi trời lạnh nhưng nếu đó là nước lá thì dù trời có nắng nóng, tôi vẫn sẵn lòng để cho mồ hôi tuôn nhễ nhại, chỉ bởi vì tôi mê đắm mùi thơm của các loài thảo mộc.
Nước lá thơm quá, pha thêm một nửa nước lạnh mà hương thơm đã ngập tràn trong phòng tắm. Tôi dùng nước ấy gội đầu, mùi cây cỏ tự nhiên thoang thoảng, không ngào ngạt đậm đà, cũng không tạo ra nhiều bọt bong bóng như khi dùng dầu gội đầu công nghiệp. Nước ấm, tôi múc từng gáo rồi đổ từ từ xuống đỉnh đầu cho nước trôi theo làn tóc xõa. Dòng nước ấm áp thơm tho kéo theo những mỏi mệt của một ngày dài làm việc căng thẳng trên máy tính quá lâu. Tôi dùng luôn nước lá để rửa mặt. Hơi ấm làm giãn nở những lỗ chân lông, cảm giác khoan khoái từ từ len lỏi vào trong lớp biểu bì. Thật khoan khoái, dễ chịu. Tôi thấy đầu óc mình cũng nhẹ bẫng đi. Mỗi khi đầu tôi lâng lâng, nặng nề do cảm cúm hay do trở trời chuẩn bị có mưa to, bão tới, mẹ vẫn thường nhắc tôi cắt lá nấu nước để tắm gội. Mẹ bảo chỉ cần xông hơi cho mồ hôi vã ra đầm đìa rồi tắm bằng nước lá ấm thì người sẽ nhẹ nhàng hơn, chút bệnh mới bén cũng vì thế mà tan đi mà chẳng cần dùng thêm thuốc tây làm gì.
Tôi tắm gội xong xuôi, mưa vẫn chưa ngừng. Trời lạnh, còn tôi thì ngấm bệnh nên thèm một cốc trà gừng nóng. Bắc cái niêu con con lên bếp cho nước sôi, tôi cạo vỏ củ gừng rồi sửa sạch, thái sợi và cho vào niêu nước vừa mới lao xao vô vàn bọt khí nhỏ. Thêm vào niêu một chút đường phèn, tôi đợi cho mùi thơm đặc trưng của gừng nóng bốc lên rồi tắt bếp để đó. Trong khi chờ trà gừng nguội bớt, tôi lấy ra cái ly sứ trắng lớn rồi rót vào một muỗng mật ong. Mật ong vàng nâu sóng sánh, thơm nhè nhẹ, chảy thành sợi rồi nhẹ nhàng nằm trong đáy ly. Tóc tôi vẫn ướt, trà gừng vẫn nóng. Tôi lấy khăn bông khô ấp lên tóc, thấm bớt nước rồi vừa bước lại phía những bậc tam cấp sau bếp vừa thẩn thơ lau mái tóc còn ướt.
Mưa đã dịu dần nhưng hơi lạnh vẫn vương vít khắp không gian làm người ta thèm thuồng một thức gì ấm nóng. Mùi thơm của các loại lá vấn vương trên tóc. Tôi nhìn vào khoảng không lờ nhờ tối của khu vườn. Những lá cây ở gần được ánh đèn hắt vào nên sáng bóng lên như mặt gương vừa mới được gột rửa. Xa hơn nữa, chỉ thấy những thân cây mốc trắng lốm đốm, lá lẫn cành chen nhau trong một màu thẫm tối. Trà có lẽ đã nguội hơn rồi, tôi gom tóc thả sau lưng, trên chiếc khăn đã được trải ngang theo bờ vai cho đỡ uớt, rồi đổ trà gừng vào chiếc ly sứ đã có sẵn mật ong.
Mùi gừng bốc lên, quyện với mùi mật ong thoang thoảng. Làn khỏi mỏng bay vào không gian, chớp mắt đã tan ra, nhanh như hạt mưa vừa tan trên mặt lá. Tôi lại cầm theo ly trà gừng nóng, lững thững bước về phòng, mở cửa sổ cho khí lạnh ùa vào và ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài. Nếu không mưa, tôi sẽ mở cửa sổ cả ngày lẫn đêm. Ban ngày nắng vàng nhảy nhót trên những tán lá xanh, xòa vào tới tận song cửa sổ, chim hót ca và vài ba con sóc nhỏ láu táu chuyền cành. Âm thanh cuộc sống rộn ràng, màu nắng vàng tươi tắn.
Ban đêm, gió nhẹ đưa những chiếc lá khẽ rung, tiếng côn trùng kêu rỉ rả, thảng hoặc cũng có khi im bặt. Nếu có trăng, cả khu vườn sáng lên trong một bức màn kim tuyến lấp lánh ánh bạc. Còn trong những đêm mưa, tôi sẽ đứng từ phòng mình nhìn dáng vẻ ướt át mơn mởn đầy sức sống của những chiếc lá nhỏ. Tôi sẽ nghe xem âm thanh của tiếng mưa khi chạm vào lá ổi có khác khi rơi trên lá chuối và so với tiếng lộp độp khi rơi lên mái tôn thì sẽ thế nào. Rồi tôi phát hiện ra, dù trong ngày nắng hay ngày mưa, khu vườn vẫn có vẻ sinh động riêng của nó. Từ những thứ vô tri như hạt mưa, cánh lá tới những loài động vật như chim bướm, sóc ong đều có đời sống riêng. Trong từng ngày, trong từng mùa, từng điều kiện khí hậu, chúng vẫn hết mình với sinh mệnh của bản thân, chẳng buông bỏ, chỉ luôn tìm cách thích nghi để có thể tồn tại tốt nhất. Chúng không phát ra ngôn ngữ của loài người nhưng rõ ràng chúng biết cách chăm sóc bản thân tốt hơn rất nhiều người trong chúng ta.
Ý nghĩ vu vơ ấy làm tôi vui vẻ lại sau một ngày dài đằm đằm trong cảm giác bưng bưng của cơn đau đầu do thời tiết. Đưa ly trà gừng lên gần miệng, hít một hơi vừa đủ dài để khí nóng và hương thơm len lỏi vào làm ấm khoang mũi, xuống miệng, tôi bắt đầu nhâm nhi món đồ uống yêu thích vào những ngày trở lạnh. Trà nóng làm cơ thể tôi ấm lên, mấy suy nghĩ về cuộc sống làm tôi thấy những ngày lao động vất vả cũng chẳng tệ đến thế nếu khi về nhà, tôi vẫn có thể chăm sóc chính mình, tự tìm niềm vui cho mình và có một điều gì đó để vỗ về những xúc cảm vốn dĩ mong manh. Đêm nay có mưa, cả khu vườn đẫm ướt nhưng tiếng côn trùng cùng tiếng ếch nhái vẫn ra rả bản hòa thanh cần mẫn. Đêm nay, tôi không có ly trà gừng nóng nào để sưởi ấm cơ thể, chỉ có những ký ức nồng nàn hương thơm nhắc tôi nhớ phải biết chăm sóc tốt cho chính mình, nhất là trong những ngày trời trở lạnh và cả những khi lòng tôi “trở gió”.
Cảm ơn bạn đã đọc bài! Chia sẻ với mình ở phần bình luận nếu bạn thấy bản thân trong bài viết này.
Bạn có thể đọc thêm về kỹ thuật viết, hành trình trở thành người kinh doanh chuyên môn và các sáng tác của Sẻ nâu. Ghé thăm mình tại Facebook, Instagram để kết nối nhiều hơn nghen!