Có những cuộc tình đi qua không hồi kết, có những người chung bước một đoạn đường đời rồi chia phôi. Có hồi ức gói ghém cùng mùa thu… xa mãi.
Đôi dòng gửi lại Hà Nội xa…
2017, lần đầu tiên đặt chân tới Hà Nội vào mùa thu, tôi đã phải lòng ngay tháng 10 se se gió và những cơn mưa mùa bất chợt. Tôi cũng phải lòng chàng trai năm ấy, người đầu tiên cho tôi cảm giác mình được yêu nhiều hơn tất thảy. Người giúp tôi tự tin hiểu rằng tôi xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp và tôi không cần bi lụy trước ai. Dù cho đó có là người tôi khiến tôi say men tình. Người dạy tôi bài học về lòng kiêu hãnh và tự tôn của một người con gái.
Tôi đến sân bay vào nửa đêm. Ngoài trời mưa và lạnh. Cảng hàng không Nội Bài ẩn hiện trong hơi mưa xám, gió thổi vào người thoáng chút co ro. Tôi vẫn nhớ hôm ấy mặc một chiếc áo ren màu trắng ngà, tóc kẹp nửa đầu có phần nữ tính. Lòng tôi vừa bình thản lại vừa nôn nao cảm giác của một kẻ yêu xa lần đầu gặp người bằng da bằng thịt.
Ngày đi gặp người ta, tôi chẳng lo sợ nhiều dù sau lưng bao điều đàm tiếu. Tôi chỉ biết tôi thương người vẫn trò chuyện mỗi ngày cùng tôi, đằng sau chiếc điện thoại là hơn ngàn cây số. Tôi đã mong gặp người ấy đến nhường nào. Lần đầu tiên nắm tay, người run rẩy kéo tôi đi một mạch ra chỗ đón taxi, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Người ngại. Tôi buồn cười nên chỉ im lặng nửa đi nửa chạy theo bước dài chân người sải. Lên xe rồi vẫn chỉ có tôi dám nhìn mặt người nói chuyện. Người ngại ngùng toàn tránh ánh mắt tôi. Phải chăng từ đó đã biết ai mới là người cương quyết hơn ai?
Chúng tôi có nhau trong một mùa thu đẹp. Đẹp và buồn. Lãng mạn và đau đớn. Cuộc gặp gỡ đầu tiên đã mang đầy những dự cảm chẳng hay. Chưa bao giờ tôi biết yêu một người khiến tôi hạnh phúc nhiều đến thế, cũng chưa bao giờ tôi biết yêu một người cay đắng thế. Một ngàn nụ hôn vẫn mãi là lời hứa còn dang dở. Dang dở như chuyện tình mới viết được phân nửa của chúng tôi.
Năm ấy Hà Nội cũng vào những ngày này đây. Phố vừa qua một đợt bão giông. Những buổi sáng Hà Nội mưa giăng đầy. Có những ngày tới tận trưa mưa mới ngớt. Ngồi trên giường khách sạn nhìn ra ngoài ô cửa kính chỉ thấy mưa mờ kín lối, cả bầu trời là một màu xám đục vẩn vơ. Có lúc tôi ngồi lặng im trên giường, lười biếng như con mèo sau một đêm trò chuyện và khóc. Người ngồi cạnh bên tôi, đôi mắt trũng sâu đầy lo lắng. Nỗi buồn như cơn gió lạnh len lỏi vào rất sâu. Có lúc tôi đứng trên nền nhà lạnh ngắt nhìn ra ngoài trời, cố tìm một tia sáng để sưởi ấm hoàn cảnh của chúng tôi khi ấy nhưng bất lực. Cảm giác lạnh buốt theo từng tế bào dội thẳng vào tôi.
Tôi vui đó nhưng cũng đau đó. Có quá nhiều người muốn quyết định cuộc đời thay tôi, muốn kiểm soát tôi bằng mối quan hệ máu mủ ruột già. Tôi bật cười, chua chát. Điều tôi có thể làm được là nghe vô số cuộc điện thoại và im lặng. Tôi quyết định mặc kệ. Tôi muốn tận hưởng Hà Nội vào thu. Tôi muốn yêu như cách con tim mình thôi thúc. Mặc kệ những lời nói, mặc kệ những chì chiết và mặc kệ cả những linh cảm cuồn cuộn trong lòng.
Đôi khi nhạy cảm là đặc ân của đời người nhưng cũng thật lắm lúc là một trò trêu ngươi. Tôi có thể cảm nhận từng đụng chạm li ti như khi gió bất chợt lướt qua làn da mỏng, như bờ môi nóng khẽ đặt lên bờ môi. Nhưng tôi cũng biết từ khi vừa chạm mặt, chúng tôi khó lòng mà ở lại bên nhau. Đừng nói chi câu trọn đời.
Đã có lúc tôi mong linh cảm của mình chỉ là sự lo xa nhưng sau tất cả, thời gian chứng minh rằng tôi đúng. Có thể điều gì đó ở người, ở tôi, ở cách những người khác nói đã gióng vào tiềm thức tôi từng hồi chuông âm ĩ.
Mùa thu đó, tôi lang thang khắp phố phường Hà Nội, trong những ngày mưa phùn ướt đầm tấm áo, trong những ngày nắng chang làm vàng mái tóc. Tôi dạo qua hồ Hoàn Kiếm ăn kem Tràng Tiền, ghé ăn bún đậu mắm tôm trong một con hẻm nhỏ. Tôi đến hồ Tây, uống nước sấu dầm, tựa vai người ngắm đêm về trên lòng hồ đen thẳm. Tôi vào đền Ngọc Sơn, cùng người ngồi trên băng ghế đá, ngắm hai đôi giày y hệt đặt kề nhau rồi ngẫm chuyện ngày sau. Tôi ghé công viên Thủ Lệ, đạp vịt trong một sớm mùa thu nắng nhẹ, gió hiu hiu, nắm chặt bàn tay người xanh xao gân mảnh.
Sau đấy là những tháng năm yêu nhau, khi xa khi gần. Những lần gặp mặt thưa nhặt đếm được trong một bàn tay. Thời gian ở hai đầu Nam – Bắc dài hơn cả những thời khắc cạnh bên. Chẳng hiểu vì điều gì mà chúng tôi vẫn thương nhau, vẫn tin người kia vô điều kiện, vẫn thấy mình đủ đầy ngay cả khi chỉ có một mình qua bao mùa nắng, qua bao mùa mưa, qua bao nhiêu thử thách của đời người.
Chúng tôi vẫn có nhau như người bạn đồng hành, không nghi ngờ, không trách cứ. Thứ mà chúng tôi giàu có nhất chắc lẽ là niềm tin. Tin vào người ở bên kia điện thoại, tin vào thời gian sẽ có lúc giúp chúng tôi thật sự được bên nhau, cùng hít chung một bầu khí quyển, cùng đưa nhau qua mỗi ngày thường, khi bình đạm lúc chông gai.
Vậy là lại thêm một mùa thu qua, đã năm năm kể từ lần đầu ấy. Chúng tôi bây giờ chẳng còn là của nhau. Vẫn là khoảng cách hơn ngàn cây số nhưng chẳng còn cuộc tình nào của “chúng tôi”. Người cũng như mùa thu, mùa đẹp và buồn nên vương lại hồn tôi một vệt màu dần úa.
Cảm ơn bạn đã đọc bài! Chia sẻ với mình ở phần bình luận nếu bạn thấy bản thân trong bài viết này nha.
Bạn có thể đọc thêm về kỹ thuật viết lách tại đây, các bài viết về hành trình trở thành người viết của mình tại đây và các sáng tác trữ tình của Sẻ nâu tại đây.
Ghé thăm mình tại LinkedIn, Instagram và Facebook để kết nối nhiều hơn nghen!
2 bình luận
Bài viết hay quá! PhẢng phất nỗi buồn của chi. Lạc quan lên CHỊ nhé. Rồi cuỘc sống sẽ mang đến cho chi một tình yeu phù hợp nhất.
Ô sao nói chuyện bài Chiều phai hơi phố mà comment bài này thế? Cơ mà c vẫn tin vào tình yêu và vẫn sẽ yêu say đắm, thiết tha nha!
Cảm ơn em, c cũng mong em sẽ có tình yêu như em mong đợi!