Tổn thương từ người quen làm ta đau gấp trăm lần người lạ bởi lẽ ta chẳng có sự đề phòng.
Đau nhất không phải là khi ta bị người ta ghét hay đối thủ của ta tìm cách hãm hại. Bởi những người ấy vốn dĩ đã đi cùng với tín hiệu “nguy hiểm” nên ta tự khắc mang thái độ đề phòng. Và cho dù họ có làm điều gì phương hại tới ta, ta cũng hiểu đó là hiển nhiên. Thế nên ta chấp nhận được, ta biết đấy là chuyện bình thường.
Nhưng sự tấn công của họ nào phải điều làm ta đau đớn vật vã và lâu dài. Đau nhất thật ra là khi người thân thiết với ta bỗng dưng quay lại đâm ta một nhát. Nỗi đau trong lòng có khi còn lớn hơn cả những tổn thương thể xác hay sự thắng thua trên thương trường hay trong bước đường công danh.
Trước nay tôi vẫn luôn nghĩ rằng thứ quan trọng nhất trong cuộc sống của con người, thứ quyết định người ấy hạnh phúc hay không là ở là tình cảm. Người ta có thể kiếm nhiều tiền đến mấy mà không có người yêu thương, không có ai chia sẻ thì cũng chỉ là người cô đơn. Họ sung sướng về vật chất nhưng hỏi họ hạnh phúc không thì chưa chắc. Nhưng một người gia cảnh bình thường mà sống trong tình yêu thương của những người xung quanh thì tự khắc họ thấy cuộc đời tươi đẹp.
Cũng bởi vì tình cảm quan trọng nên nó vừa là ưu điểm cũng vừa là nhược điểm của con người. Tại sao có những người thành công, xinh đẹp mà lại lụy tình tới si dại? Và tại sao có những người chẳng hơn ai song luôn thấy thảnh thơi, vui vẻ? Ấy là do bởi những gì diễn ra trong tâm hồn họ quy định đó thôi.
Như khi làm công ty thu nhập tôi tốt hơn nhưng tôi luôn thấy cuộc sống của mình thiếu ý nghĩa. Còn bây giờ khi dành hầu hết thời gian để viết, chẳng được bao nhiêu tiền nhưng tôi có thể cứ ngồi mà viết liên tục như thế mãi chẳng kêu than. Điều khác biệt có chăng là ở cảm xúc và tâm tình tôi đặt vào từng công việc không giống nhau.
Trưởng thành hơn, tôi nhận ra có những điều nhỏ xíu lại khiến người ta cảm động và nhớ mãi. Cũng có khi làm người ta day dứt hoài không thể nào buông. Tôi biết, chắc lẽ một phần do người ta cố chập nên mới không thể nào đặt xuống được những yêu thương, những giận hờn. Nhưng để người ta ghi nhớ thì thường là sự kiện đặc biệt hoặc được làm bởi một người đặc biệt trong đời ta.
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ khi bên nhau người ấy từng dịu dàng với tôi ra sao. Những lần cài quai nón bảo hiểm cho tôi, giúp tôi mang đôi giày cao gót, tôi đều không quên. Để rồi hôm nay chúng trở thành hoài niệm. Để rồi một hôm nào đó bước đi trên đường, bất chợt thấy chàng trai nắm tay cô gái anh yêu, đẩy cô đi vào phía bên trong ra chiều bảo vệ, tôi bỗng thấy lòng mình ấm lại những run rấy bồi hồi như thuở còn yêu anh. Cũng có khi ngồi lên xe bạn, tự mình gạt chỗ để chân sau, tôi nhớ ngày xưa thường cằn nhằn anh chẳng bao giờ nhớ làm việc ấy cho tôi.
Những thứ be bé ấy nhiều lần trở đi trở lại trong tôi cùng xúc cảm lúc bâng khuâng khi luyến tiếc. Nhưng bởi tất cả đều là chuyện đã qua, tôi có thể mỉm cười nhớ về ngày cũ theo chiều hướng khác. Song cũng có những lời nói tổn thương, những hành động vô tình của người thân thiết như nhát dao cứa đi cứa lại vào tim tôi, không thể nào hoàn toàn quên được.
Có người nói tôi lạc quan. Tôi có thể cười suốt hoặc chuyện trò liên tục nhiều giờ không thấy mệt. Thế nhưng tôi không phải người giỏi lừa dối lòng mình. Tôi càng không phải tuýp người trốn chạy cảm xúc. Tôi luôn cố gắng tự đối thoại với bản thân để xem mình đang gặp phải chuyện gì, mình cần giúp đỡ không, mình nên như thế nào. Đến bây giờ cách ấy vẫn ổn với tôi.
Nhưng có những khi chỉ còn một mình trong căn phòng tối, tắt điện và ngả lưng lên giường, tôi nằm đó, nghĩ tha thẩn về chuyện đã qua, người đã thành xa lạ.
Hôm nay cố một chuyện khiến tôi đau lòng. Tôi đã buồn, đã rơm rớm nước mắt khi nghĩ về quãng thời gian mấy chục năm chúng tôi bên nhau. Chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc. Ở phía mình, tôi hiểu tôi thương người ấy nhiều, cũng lo lắng và chăm sóc người ấy những khi có thể.
Nhưng vẫn như câu chuyện ăn kẹo kia, người ta dễ dàng quên đi điều tốt mà chỉ nhớ những chuyện không như ý. Người đã nói với tôi những câu từ mà tôi chẳng thể nào ngờ được. Vì tôi cứ ngỡ người hiểu tôi đối xử với người thế nào, lo lắng vì người ra sao. Đến cùng thì cái người ta cần là mình phải luôn luôn làm như họ mong đợi. Một hành động chệch đi thôi đã khiến họ căm ghét và nuôi lòng thù hận rồi.
Chúng tôi cãi vả, chẳng đủ kiên nhẫn để mà nói cho rõ điều gì đã xảy ra và vì sao người ta có thể buông những lời như vậy. Tôi chỉ biết tôi đã sốc, đã đau lòng và trên hết là thất vọng. Cảm giác này không phải lần đầu tiên song chẳng lần nào dễ chịu.
Tôi từng trải qua vài chuyện tương tự trước đây. Cũng có khi tôi hỏi lại xem tôi đã làm gì mà gặp chuyện ấy. Tôi nghi hoặc bản thân. Thế nên tôi mang câu chuyện đi hỏi người khác. Thật may, họ ở giữa nên biết cả hai bên và chưa lần nào tôi là người mang tội. Dù tôi chắc chắn khi một ai đó cư xử như vậy với mình nghĩa là phải có chuyện gì không hay về mình trong mắt họ.
Hầu hết những người từng tổn thương tôi đều quay lại xin lỗi tôi sau vài năm. Chắc là khi ấy họ đã trưởng thành hơn, suy nghĩ khác đi. Có cô bạn từng thân thiết như chị em, chia sẻ với nhau đủ điều rồi một ngày lặng im không mở miệng nói gì với tôi. Hay cô bạn khác nói rằng tôi chẳng có gì cho bạn lợi dụng dù tôi vẫn thường làm thay phần bài kiểm tra cho bạn.
Bây giờ nếu gặp lại họ, tôi vẫn có thể nói cười, vẫn xem như một người bạn cũ nhưng từng câu bạn nói với tôi còn vẹn nguyên như vừa hôm qua. Vì chúng vượt quá sức tưởng tượng của tôi về những gì mà hai người bạn có thể nói với nhau. Và có lẽ vì tôi nhạy cảm với câu chữ nên từng lời nói, câu viết thường khiến tôi lưu tâm gấp nhiều lần so với hành động.
Có đôi khi một hành động nào đó xảy ra nhưng tôi lại quên nhanh chóng còn chữ viết thì không. Chữ viết là thứ dù không nhớ rõ ràng nếu thời gian đã qua lâu nhưng chắc chắn tôi không quên hoàn toàn đi được.
Tôi chợt nhớ bài thơ Tự thú của Hữu Thỉnh:
“Ta đâu có đề phòng từ phía những người yêu
Cây đổ về nơi không có vết rìu
Ôi hoa tặng, chiều nay ai giẫm nát
Mưa dập vỡ trên đường em trở gót
Người yêu thơ chết vì những đòn văn
Người say biển bị dập vùi trong sóng
Người khao khát ngã vì roi mơ mộng
Ta yêu mình tan nát bởi mình ơi.”
Những người càng thân thiết khi quay lại làm tổn thương ta thì sự tổn thương ấy làm ta đau gấp trăm vạn lần. Có lẽ vì như vậy mà có người cả đời không thể tha thứ cho một lỗi lầm hoặc không thể quên dù chỉ một câu nói. Dẫu vẫn biết ngay cả nhớ cũng là khi ta tự làm đau mình thêm trăm ngàn lần sau nữa.
Đọc thêm bài viết của Sẻ nâu!