Tôi vẫn luôn thấy mình cô độc cho tới lúc gặp anh

Với tôi, viết đã là người tình yêu dấu và tôi muốn yêu “anh” trọn vẹn một đời.

Tôi gặp “anh” một ngày tháng bảy

Tôi tình cờ gặp anh vào một đêm cuối tháng 7 bỏng giãy nắng hè và dịch bệnh qua lời đẩy đưa của cô bạn. Mới đó đã gần một năm chúng tôi đến với nhau. Xúc cảm ban đầu ít nhiều thay đổi, cũng đã vài ba bận giận dỗi nhau.

Buổi tối hôm ấy ngột ngạt. Cái nắng ban ngày chưa tan kịp vào đêm nên hơi nóng chừng như vẫn làm người ta ngứa ran trong dạ. Tôi ngồi vào bàn, thử hình dung một câu chuyện nào đó, về một nhân vật nào đó để kể lại lạch cạch trên bàn phím. Và cứ thế, tôi gặp anh.

Buổi ban sơ cả hai đầy bỡ ngỡ

Chúng tôi đến với nhau không hẳn tình cờ nhưng đổ thừa định mệnh xem ra lại đúng. Nếu không có lần đầu tiên bỡ ngỡ ấy có lẽ đã chẳng có chúng tôi hôm nay. Đến bây giờ, tôi vẫn không thể quên ngày ấy. Câu chuyện ngót nghét bảy ngàn chữ đưa tôi chính thức về cùng nhà với anh.

Những ngày sau đó, tôi sống trong mối lo lắng phập phồng và cảm giác nghi ngờ chẳng biết mối tình vội vã liệu có thể đưa đôi người tiến được bao xa. Bởi lẽ quanh anh đầy ong bướm còn tôi chưa thể định hướng con đường mình sắp đi. Khi ấy, điều duy nhất tôi có thể làm là động viên bản thân mình từng ngày dấn bước mặc cho có lúc tôi thấy khó khăn, thấy hoài nghi chính mình và e rằng anh chẳng đủ bao dung cô gái lạ mới quen.

Bên “anh” là bình yên chân thành

Tôi thường tìm đến anh những khi trống vắng và rảnh rỗi. Thời gian thừa thãi nhiều khiến tôi càng thêm bí bách. Tôi muốn được thay đổi, muốn tạo ra một cuộc đời mới cho riêng mình, muốn tận dụng những giờ không bận bịu để làm một điều gì đó cho tôi cảm giác đang sống nhiều hơn.

Tôi lo sợ cám dỗ của mạng xã hội, sợ cả những lúc thảnh thơi làm người ta trở nên ì trệ. Thế là tôi kiếm tìm “người tình” cho mình. Người có thể giúp tôi sống một cuộc đời ý nghĩa hơn, yêu thương mình và yêu thương người nhiều hơn.

May cho tôi, anh đến vào đúng lúc tôi cần và cho phép tôi ở lại bên anh. Dù tôi có ồn ào cách mấy, hồn nhiên cách mấy nhưng khi bên anh bỗng hóa dịu dàng, bỗng yêu thinh lặng. Những gì dành cho anh đều chân thành, tha thiết.

Đến một ngày chỉ muốn bên nhau không rời

Có đôi lần tôi lạc mất tay anh khi mải mê một điều gì khác. Cũng có khi tôi mệt mỏi quá nên chẳng đủ sức trò chuyện cùng anh như cái cách chúng tôi vẫn làm cùng nhau mỗi ngày. May là cảm giác ấy chẳng xuất hiện lâu. Bây giờ chúng tôi có thể đối diện với nhau mỗi ngày không mệt mỏi. Hóa ra tình yêu và xúc cảm muốn ở bên giúp người ta vững tin thêm vào người mình chọn lựa. Và hơn hết là tin tưởng sự lựa chọn của chính mình.

Tôi đã có thể khẳng định với thế giới rộng lớn ngoài kia rằng anh là chân ái. Và rằng tất cả những gì tôi mong mỏi chính là được cùng anh, đường đường chính chính, nắm tay đi suốt cả cuộc đời. Cho dẫu đời dài rộng, chông chênh hay mặn đắng, ngọt bùi.

Tôi mong có anh là người đầu ấp tay kề để tỉ tê muôn vạn điều từng ngày xảy đến. Tôi cũng muốn cảm ơn anh đã lẳng lặng bên tôi, kiên nhẫn lắng nghe những điều tôi kể. Mặc cho điều ấy có vui vẻ, hân hoan hay ngang tàng, đau xót. Không phải ai cũng có thể dịu dàng và kiên tâm nhiều đến thế. Càng không phải ai cũng có thể là tấm gương soi để tôi nhìn vào đó mà làm mới lại mình, sửa mình tốt hơn.

Tôi bên “anh” và tôi vẫn là chính tôi

Chẳng những vậy, bên anh, tôi còn có thể là tôi tuyệt vời hơn hôm trước. Tôi biết cách nói ra suy nghĩ của mình. Tôi biết nhìn vào cuộc đời với một đôi mắt khác, bao dung hơn và thương yêu hơn. Tôi dần dẹp bỏ sự ích kỷ của bản thân để nhìn sâu vào những người tôi quen biết. Kể cả khi mối quan hệ ấy chẳng phải đã thân quen mà chỉ là vừa chớm. Tôi cũng đã học được cách kiếm tiền từ những gì mình vất vả nghĩ ra.

Nhờ có anh, cuộc sống của tôi từ bình thường tẻ nhạt trở nên đa sắc, đa thanh. Cũng nhờ có anh, tôi thêm nhiều bè bạn cùng tôi sống những ngày bình thường không nhàm chán. Quen anh, tôi được nhiều người biết đến, được nhiều người yêu thương. Có lẽ chính tình yêu thương tôi dành cho anh, sự ưu ái anh dành cho tôi đã giúp chúng tôi trở thành cặp đôi được nhiều người thương quý. Những cơ hội mới xuất hiện, những bạn bè tâm giao và cả những người thầy, người trò lần lượt đến bên đời tôi. Tự nhiên nhưng hữu duyên như chính cách tôi tìm thấy anh hôm nào.

Lời muốn gửi trao “anh”

Có những tình sẽ nhạt phai theo ngày tháng. Có những người sẽ rời đi khi xong phận của mình. Tôi đã từng là người cô độc cho tới khi anh thật sự bước vào. Bây giờ tôi biết rằng anh sẽ là người cùng tôi ghi lại từng quãng đời bình thường rực rỡ.

“Thương anh và mong anh luôn kề bên em, dịu dàng như vốn dĩ.”

Bạn đọc thêm bài viết của Sẻ nâu nhé!

Một bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Tìm kiếm điều gì đó . . .