Xúc giác tinh nhạy mang đến cho bạn những trải nghiệm tuyệt vời thông qua các tiếp xúc trên bề mặt để khám phá tầng sâu của tâm thức.
Ta có đôi tai để lắng nghe những thanh âm cuộc đời, có đôi mắt để ngắm nhìn vạn vật thế gian, chiếc mũi để ngửi mùi hương, chiếc miệng để lên tiếng và cả xúc giác để nhận biết các kết cấu bề mặt bằng những xung cảm lan truyền qua da thịt.
Xúc giác nhạy cảm là thế nào?
Với một làn da nhạy cảm, bất cứ cú chạm nào lên bề mặt đều theo từng vi mạch mà xung động rất sâu. Rồi nở hoa theo nhiều cách khác nhau. Trên bề mặt da hoặc trong tâm trí. Rõ ràng nhất có lẽ là khi những nanh nhọn của loài kiến bé tí đột ngột ghim vào lớp biểu bì. Nhói và ngứa. Dù chỉ nhẹ như gió thoảng. Những vết kiến cắn nhỏ gom thành “vườn sẹo” to, đậm nhạt khác nhau làm tôi tự ti thấy rõ. Mặc kệ nỗ lực xức kem, bôi nghệ của khổ chủ, da dẻ vẫn đầy những vết thâm xấu xí.
Tôi chấp nhận sự tồn tại của chúng (vì bất lực) nhưng thật khó để yêu. Cũng giống như tổn thương ta gặp trong đời đều ít nhiều kết lại thành những vết sẹo lòng, lâu lâu ngứa ngáy. Sẽ có khi người khác nhìn thấy, hoặc không. Có khi chính ta cũng không để ý tới. Nhưng chúng luôn ở đó, trở thành một phần của ta. Ta có thể chấp nhận, có thể cảm ơn song không dễ để nói rằng ta yêu chúng.
Xúc giác giúp ta cảm nhận điều gì?
Cuộc sống tinh tế hơn
Nhạy cảm cho tôi thẩm thấu lâu hơn sau mỗi lần va chạm. Là mươn mướt trên mặt lá non, là run run cánh hoa mỏng mảnh lay cơn gió. Là dịu dàng nước trôi xuôi kẽ tay, là ánh mặt trời giữa ngày thiêu lớp da chớm rát.
Là liêng thiêng khi tiếp xúc làn da mềm mịn như bông của bé con thơm mùi sữa, là ấm áp khi bàn tay nhỏ đan lồng từng ngón tay to ram ráp. Là nồng nàn môi chạm môi, là bồi hồi tựa vai người nói chuyện xa xôi. Là cười ngốc mỗi khi được xoa đầu, là thích thú nhéo má hồng bầu bĩnh. Là thình thịch nép trong vòng tay ôm, là run run nụ hôn hờ lên cổ.
Cũng có những lần tay tôi chạm lên vết thương của chính mình đang toác miệng rỉ máu. Hay tự áp nửa mặt lên cánh tay khóc hoài chưa nguôi tức tưởi. Rồi những khi lòng nhẹ ru lòng, tôi xoa dịu mình bằng những cái vỗ lưng chậm rãi, nhọc nhằn. Vô số khoảnh khắc “chạm da” dẫn truyền vào tim. Đôi khi còn run vài nhịp trước khi bung nở tựa đoá hoa hoặc tan ra như con sóng. Chúng như điện tâm đồ xuống lên biến chuyển.
Tôi đặc biệt thích bước trên cát biển – lớp bề mặt địa tầng luôn khiến tôi lâng lâng sung sướng. Đã bao lần ra biển tôi chẳng thiết tha bơi lội, chỉ duy việc dạo chân trần trên cát chưa bao giờ bỏ qua. Nhất là khi đêm khuya dần theo hơi lạnh của gió, sao trên trời nhấp nháy xa xăm và dưới chân nước lần hồi lên xuống. Sóng xô nhau hối hả ùa vào rồi tản mát trôi ra. Vun vén, ấp ôm rồi vụn vỡ, thoái trào.
Mặc một chiếc maxi vải mềm dài qua gối, cởi bỏ đôi xăng đan để lê la chân trần trên cát biển. Cảm tưởng như mọi khoan khoái trên đời đều thu về dưới lòng bàn chân. Thoạt tiên là những nụ hôn má vội vàng của con sóng vừa dâng, chạm vào làn da ẩm nước và ram ráp cát biển. Rồi cú chạm mạnh hơn, va đập tung toé cho tới khi lặng lẽ rút về lòng biển mẹ. Xa dần, trộn lẫn vào bao con sóng khác.
Đi chân trần trên cát – một cảm giác khoan khoái đầy hoang hoải. Nó không giống như khi nhảy chân sáo líu lo một ban mai thơm nắng hay nặng nề lê từng bước trong cơn mưa cuối chiều vội vã. Có một điều gì rất khác trong tôi mỗi lần dạo chơi trên biển. Không hẳn vui không hẳn buồn. Nhưng hun hút, thẳm sâu và hoang hoải lạ thường.
Nó giống như con đường nhỏ nhập nhờ ánh sáng dẫn tới tận cùng của sa mạc cô đơn. Kể cả khi đi cùng người thương, tôi vẫn buông tay để được một mình tận hưởng nỗi khoái cảm riêng tư chỉ biển đêm mới biết. Tôi – hoà vào đất trời rộng lớn, tôi – tan giữa biển mặn mênh mông.
Những suy tư trong tôi cũng như ngàn con sóng. Sóng biển nối dài vỗ vào bãi cát. Suy tư nối dài vỗ vào thành não. Tôi thấy mình bỗng hoá ra trần trụi trong thời khắc thiên – địa – nhân hoà vào làm một. Tôi giấu nỗi buồn trong đáy mắt sâu nhưng làm sao thẳm sâu bằng lòng biển. Tôi ngạo nghễ nụ cười nhưng đâu thể bất cần hơn sóng xô ghềnh đá. Thế nên tôi trần trụi, thế nên tôi bé nhỏ.
Mặc kệ mái tóc dài xù rối đan bện vào nhau, tôi thích xoã tung chúng ra cho gió biển mơn man từng lọn tóc mảnh như sợi chỉ. Gió biển mang theo hơi muối và các tinh thể cát nhuyễn. Tôi không thể nào nhìn rõ chúng nhưng làn da tinh tường hơn đôi mắt. Nó nhận biết rất nhanh vị mặn mòi trong cái chất nằng nặng của gió biển.
Chẳng nơi nào khác có hơi gió lạ lùng đến thế, nặng lòng đến thế. Gió len lỏi qua chân tóc, hôn khe khẽ làn da, trêu đùa tà váy nhẹ. Gió biển tinh nghịch quá, phải chăng gió cô đơn nên tha thiết với người? Hay bởi tôi cô đơn nên thả hồn vào gió? Những cú chạm hờ hững vào xúc giác cũng đồng thời gây hàng loạt chấn động lớn nhỏ trong tâm hồn khi đó chợt mong manh.
Tâm hồn nhạy cảm hơn
Tôi nhớ có thời việc thong dong dạo biển thường khơi gợi trong tôi một tình yêu vỡ đôi không tròn vẹn. Một mối tình câm lặng, đậm sâu. Vừa khao khát mở lời vừa ngậm ngùi chôn giấu. Đã có lúc tôi viết những dòng văn tủn mủn và hoen ố như thể nước mắt rơi lên giấy nhanh chóng được gió biển lau khô. Nhưng dấu nước còn lại là những mảng màu loang ra, nhoè phai.
“Đừng ví em là biển
Sâu thẳm và bao la”
Dẫu rằng biển là tình yêu trong em và em có thể gợi nhớ trong anh một chút gì về biển cũng xin anh đừng ví em là biển. Mênh mông nhất mà cô đơn nhất. Biển bao la con sóng, biển dạt dào sâu thẳm. Không đo được chiều rộng, không thấu được chiều sâu. Xa tít tắp chân mây, biển dẫu dài vẫn nhớ hoài một bến bờ hoang hoải. Biển ôm anh vào lòng nhưng anh đâu tha thiết với rộng dài biển sâu.
Em không là biển đâu, chẳng giữa mùa giông bão vẫn cuồn cuộn sóng dâng. Hãy để em là thuyền, còn anh là bờ bãi. Thuyền dù đi muôn phương, qua nghìn nghìn lớp sóng vẫn biết có một nơi để lúc mỏi quay về. Em không là biển đâu, chẳng bao giờ yên ổn. Biển động từ lòng sâu, muôn đời không ngơi nghỉ. Còn thuyền nan bé nhỏ bịn rịn mãi bến bờ.
“Đừng ví em là biển
Nước mặn chát chân trời
Giữa mênh mông vẫn khát
Không uống được anh ơi”
“Nước biển mặn muôn đời nay vẫn thế nhưng đâu bằng mặn lắm nước mắt em”. Biển mênh mông đến thế, chỉ có nước mặn thôi, muôn đời vẫn thiếu thốn, chút vị ngọt anh ơi. Giống như phù sa không ra nơi biển mặn, hơi muối mặn cũng xa vời đất mẹ. Em sợ mình như biển, kín nẻo vào tim anh.
“Biển khát, biển khát bờ. Em khát anh, như nắng khát chờ mưa”. Biển dịu dàng, sâu thẳm là biển của cô đơn, của những kẻ độc hành. Sâu trong em biển cả, khó lòng nào nói ra. Cho nên anh không hiểu, cho nên anh ơ thờ:
“Đừng ví em là biển
Ngàn năm sóng xô hoài
Suốt cuộc đời không gặp
Bến bờ nào tàn phai
Vị mặn dâng cho đời
Buồn vui đầy lại vơi”
Em sợ làm biển rộng, thanh xuân trôi mau, tình yêu nào chưa thấy. Nói chi tới vĩnh cữu hay tương phùng hạnh ngộ. “Tình em như cơn lũ cuốn đôi bờ mưa giông, tình anh như sông vắng xanh trong phẳng lặng”. Em không còn khát khao đại dương, chỉ kiếm tìm một mặt hồ êm ả.
“Em không là biển khơi
Em chỉ là em thôi”
Cho đến cuối cùng, dù có thể trăm ngàn lần bước chân lên cát biển cũng không ai sống ở trong lòng đại dương. Thế nên cứ để cảm giác được chầm chậm từng bước đi thong thả trên bãi cát dài trở thành một khoái cảm khắc khoải của riêng em. Em có thể trần trụi lòng mình trước rộng dài biển khơi nhưng chút tình câm lặng giữ cho mỗi em thôi.
Tôi đã viết bao dòng thư buồn như thế trong những ngày khát khao con gió mặn. Trong những ngày thèm thuồng đôi bàn chân ướt nhèm, đẫm cát. Tôi cảm ơn xúc giác nhạy bén của mình, thứ giúp tôi chạm lên vô số bề mặt cuộc sống. Mịn màng có, trơn láng có, gai góc có, xù xì có. Từ những hình, những khối rõ ràng tới những rung động nhẹ nhàng lướt qua làn da đều khơi gợi trong tôi bao cảm giác về sự sống, về tình yêu và cả những điều bí mật thầm kín chỉ tôi và vũ trụ được biết.
Hãy cứ tự hào vì mình nhạy cảm
Đôi lúc hãy thả lỏng tâm trí, nhắm mắt và hít thở sâu khi chạm vào một bề mặt nào đó để cho xúc giác dẫn lối trí tưởng tượng của bạn trong hành trình khám phá kết cấu sự vật và chiều sâu tâm tưởng. Biết đâu bạn sẽ nghe được lời thầm thì nho nhỏ qa những xung động khẽ khàng của làn da.
Cảm ơn bạn đã đọc bài! Chia sẻ với mình ở phần bình luận nếu bạn thấy bản thân trong bài viết này nha.
Bạn có thể đọc thêm về kỹ thuật viết lách tại đây, các bài viết về hành trình trở thành người viết tự do của mình tại đây và các sáng tác trữ tình của Sẻ nâu tại đây.
Ghé thăm mình tại LinkedIn, Instagram và Facebook để kết nối nhiều hơn nghen!