Hai bài viết Khái quát đặc điểm của thơ và một số thể thơ phổ biến và Thơ Haiku: Vũ trụ hòa điệu cùng những điều bé nhỏ luôn có lượt truy cập khá cao hàng tháng. Nó phản ánh phần nào tình yêu với thơ ca của mọi người. Thay vì những bài văn như mọi lần, hôm nay mời bạn đọc chút thơ của Sẻ Nâu!

Nhóm bài về mùa
Mùa gió nhớ
Từng cơn gió sắt se
Thổi ngang qua mùa nhớ
Chân quen về phố nhỏ
Chợt nhớ bàn tay ai
Một thuở
Chai sần
Lồng trong bàn tay em
Ấm nóng…
Người xa,
Chuyện cũ…
Gió thổi ngang qua phố
Ngang qua mùa đơn côi
Thèm tôi
Một thời nông nổi
Yêu!
Như gió thổi qua mùa,
Rong rêu…
Phố đã sang mùa
Và phố lại vào đông
Trên những con đường
Đôi khi… vắng bóng người qua lại
Trong khoảnh khắc của những điều vụng dại
Tan ra trên kẻ tay
Em nhận ra mình trong gió của hôm nay
Một chút gì rất lạnh
Trái tim nóng
Rơi vào hầm băng giá
Co ro theo cơn gió bấc đưa mùa…
Những chiều nào đó
Của năm xưa
Anh nắm tay em
Triền sông vàng bông cải
Bươm bướm trắng bay ngược chiều mê mải
Em thấy dáng mình trong mắt anh hấp háy
Tình yêu đầy như cải vàng khúc sông
Em đâu hay cải chỉ vàng trong cái lạnh mùa đông
Bàn tay anh đã lâu thôi không nắm
Em tìm em trong mắt anh thăm thẳm
Chỉ bắt gặp đêm đen… tịt mịt đến nao lòng
Và phố lại vào đông
Em đã thôi không đợi chờ bông cải
Không chờ anh về đan tình ấm lại
Tháng năm dài
Ta đã bước qua nhau
Trái tim này chằng chịt những vết khâu
Dễ ngứa đau trong một ngày gió trở
Tách trà nóng trên bàn
Vài dòng thơ viết dở
Lọn khói bay nghiêng vào hơi thở
Em gói chòng chành mang đổ cả vào quên…

Trả lại mùa thu
Anh bảo mùa thu bội ước
Để tán bàng khóc trong mưa
Em cười nhớ mùa thu trước
Nắng đã nhạt bước người xưa
Anh bảo mùa thu bội ước
Rêu buồn nhàu cả mái hiên
Em cười chiều thu thưa nắng
Mộc miên thôi thắm tóc hiền
Anh bảo mùa thu bội ước
Để gió lùa rát kẽ tay
Em xốc lại hương tóc rối
Đốm lửa vội tắt cuối ngày
Anh bảo mùa thu bội ước
Người trải tình đắng ra phơi
Em cười mắt ra chiều dỗi
Trả anh hẹn ước một thời.
Phố cũ giao mùa
“Phố cũ bây giờ xa lạ
Hắt hiu đợi gió giao mùa”
Đông chưa phai màu đốm lá
Thu còn ngơ ngác mơ xa
Chiều qua hoạ mi khép cánh
Nắng thưa hiu hắt bên mành
Phố xưa chừng như cũng nhạt
Tiếng người tha thiết yêu đương
Đêm qua sương buồn bật khóc
Mắt biếc đã vương lệ sầu
Người đâu còn về phố cũ
Hắt hiu chỉ gió giao mùa
Thu vãn
Phố anh đi mùa này cây sắp ngủ
Giấc mơ dài, lá đã tắt vụ thu (*)
Câu kinh chiều dìu dịu cơn gió ru
Mái chùa loang vãn tiếng chuông mùa cũ
Dải đồng hoang biền biệt con tu hú
Ngẩn ngơ chiều về bãi dột cánh bay
Con đê dài quằn quại gánh chân mây
Nắng phai lay hương cuối ngày hiu hắt
Hoàng hôn tan theo tiếng kinh chiều nhạt
Phố vẫn dài, cây vẫn ngủ giấc sâu
Đông khẳng khiu trên từng nhánh bàng nâu
Chờ đốm lửa thắp mùa sang ấm lại
(*) Trích thơ Nguyễn Trường Phong
Hoạ mi tôi thương
Tôi bất chợt gặp em
Cánh hoạ mi trắng muốt
Em ngạo kiều tha thướt
Trong ướt buồn phố đông
Tôi bất chợt gặp em
Cửa vuông chiều nắng nhạt
Rèm thưa cơn gió hát
Khúc nhạc Trịnh tôi quen
Tôi bắt chợt gặp em
Nhớ gầy trong đôi mắt
Thương đầy tim se sắt
Em thắp mềm đêm đông
Tôi gặp em gặp em
Hôm nào về ngang phố
Chân quen chiều nắng đổ
Tóc buông hờ tôi mơ
Tôi đợi em đợi em
Một ngày đông chưa giá
Tên em tôi còn lạ
Ấy vậy mà… tôi thương
Tôi về khóc những hàng cây
Tôi về khóc một mùa thu
sớm nay thành phố cũ
gãy đổ những công trình
cây si già trước cửa Nhà thờ lớn
nằm im
hàng cổ thụ ngát xanh trên những con đường cũ
nằm im
Thành phố lặng câm
tiếng nấc
Người Hà Nội lặng câm nước mắt
thương tiếc những loài cây
Mấy mươi năm đời ta
mấy mươi năm đời lá
sáng nay về tan ra
một dòng trong… se sắt
Bài hát buồn vừa tắt
album mở trước mặt
Hà Nội của hôm qua
nắng ngọt vàng trong vắt
mùa thu xanh ngăn ngắt
một khung trời rất thơ
mùa thu trong nhịp thở
còn vương mùi cốm non
mùa thu ươm màu mắt
đẫm cuộc tình đương son
Cụ già đội mũ bê-rê
thả xe vào lòng phố
ngẩn ngơ những con đường
ngổn ngang đầy lá đổ
Mấy mươi năm đời ta
mấy mươi năm đời lá
chấm đồi mồi trên má
không đỡ kịp dòng trong…
Hoàng hôn màu nhớ
Hà Nội đã chớm vào mùa nhớ đó thôi
Mùa hoàng hôn rơi ôm nắng gầy xao xác
Rượu vang đổ trên mây
Mặt trời nồng khao khát
Tôi đổ vào em
Chút si tình vỡ nát
Đôi mắt đêm đã lạc cuối trời chiều
Chớm đông
Sáng nay nắng dạo trong vườn
Ô cửa sổ mở nắng trườn vào chơi
Người bên cuốn vở đang ngồi
Khép trang giấy lại bồi hồi ngâm thơ
Nắng luồn trong từng kẽ tơ
Suối nghiêng làn tóc buông hờ đôi vai
Mắt cười lúng liếng sương mai
Môi duyên hé nụ nở ngày tàn thu
Gió qua vườn nhẹ như ru
Rung cây chim sẻ gật gù gọi nhau
Lá xanh đã ngả sang màu
Thu vàng sớm đã chớm nhàu cành đông
Trước hiên vẫn thắm nụ hồng
Rung rinh trong nắng sắc đồng tươi xinh
Nhóm bài về tình yêu
Biệt
Em dặn lòng sẽ chỉ sống vì em
Sẽ quên anh như chưa từng quen biết
Mà sao tim vẫn gọi anh da diết
Anh có khóc vào đêm mình tiễn biệt?
Thoáng yếu mềm nghe tim này rên xiết
Không biết anh có tiếc chút tình đau?
Em đã từng ôm một giấc mộng sâu
Trong căn nhà gỗ nâu và lửa ấm
Đêm dài lắm, tuổi xuân em lại ngắn
Anh phong trần, ai đâu giữ được chân
Người mãi bước như thân kẻ độc hành
Em ngoan lành lặng im sau khung cửa
Người tìm bướm hoa, người thiêu lửa đỏ
Em trái tim nhỏ, một dòng máu loang
Ngày anh đi vườn yên đã hoang tàn
Rêu phong phủ tràn lên bờ thềm cũ
Cơn gió buồn mặc bão ru thân cỏ
Mây thẫn thờ kệ trời đất giao thoa
Em đưa tay khẽ lau giọt lệ nhòa
Thoa son đỏ, thôi ngóng người qua ngõ
Có những ngày…
Có những ngày trời đất cũng ẩm ương
Làm lòng bão và tim em gió nổi
Ai sẽ che cho gió kia đừng thổi
Rối tóc mềm và rối cả lòng em
Ai sẽ hôn cho ấm bờ môi êm?
Ai sẽ ôm cho em thôi se sắt?
Những yêu thương của một thời góp nhặt
Đến bây giờ trả lại với hư không
Có những ngày thấy mình cứ mông lung
Quẩn quanh ra vào toàn nhung với nhớ
Hoài niệm như tấm gương vừa vỡ
Ghép thế nào khi đã lỡ nát tan?
Có những ngày muốn như đại bàng
Sải cánh bay tung ngàn bạt gió
Quên đi hết những buồn thương nhỏ
Thả hồn theo muôn nẻo trời mây
Có những ngày chỉ muốn được đắm say
Trong ngát xanh của bầu trời, mặt bể
Trong những câu chuyện người lạ quen thường kể
Về cuộc đời và những chuyến đi xa
Có những ngày ta tìm về riêng ta
Để thấy mình như lá về với cội
Để quên đi những bình thường tất tưởi
Của phận người vất vả ngược xuôi…

Trả anh lại với đêm
Đêm đã ghé rồi, qua kẽ tay
Em đong thương nhớ với tóc gầy
Chúng mình ngày sau có tất cả
Tiếc rằng ta vẫn mãi thiếu nhau.
Đêm đã ghé rồi, xon xót đau
Em giấu vào lòng đôi tay lạnh
Đưa vội quanh quanh tìm hơi ấm
Giật mình đã vắng bàn tay quen.
Đêm đã ghé rồi, đêm đã quên
Tay anh làm gối, môi em mềm
Quên cả những đêm ta thủ thỉ
Rúc vào lòng nhau ngỡ đôi khuyên.
Đêm đã ghé rồi, đêm thấu em
Trăn trở năm canh không tròn giấc
Ôm anh trong giấc mơ không thật
Giật mình nước mắt lại trôi hoang.
Đêm đã ghé rồi, đêm buốt tan
Sương giá bám trên cành đau lạnh
Mưa trong lòng biết khi nao tạnh
Ánh mặt trời mãi lặn phía xa xăm.
Đêm đã ghé rồi, đêm sẽ qua
Em xoa cho ấm đôi gò má
Bầu bạn với cô đơn lâu quá
Em cũng quên rồi những đón đưa…
Tình cũ
Đêm mưa nghe chuyện gợi cố nhân
Người cũ muôn lần không mới lại
Những con đường hoang dại tuổi đôi mươi
Có khi chỉ bước tới một lần rồi đi mãi
Không bao giờ ngoái lại.
Những mối tình vụng dại tuổi đôi mươi
Có khi chỉ dài bằng vài lần tay nắm
Không bao giờ ấm lại.
Ấy vậy mà mùi cỏ nồng ngái trên con đường năm ấy
Vẫn quanh quẩn đâu đây,
Ấy vậy mà hơi ấm trên bàn tay những gân xanh rắn rỏi
Vẫn quanh quẩn đâu đây,
Cỏ xanh đất mẹ
Tay ấm người xưa
Tình cũ như mưa
Trong chuỗi tuần hoàn
Rơi,
Để bốc hơi
Vào vô tận đất trời
Quên lãng…
Vẩn vơ chút nhớ bâng quơ đêm dài
Nếu bây giờ tôi bảo rằng rất nhớ
Người có về cho kịp chuyến tàu đêm
Có mang theo trong túi áo quen
Nhành cỏ dại còn vương mùi sương gió?
Và con sẻ nâu rúc đầu nghe hơi thở
Có cả tự hào xen lẫn với âu lo
Người còn nhớ những câu chuyện lúc xưa
Người say kể, tôi lắng nghe háo hức
Một trời tri thức, một trời thương
Tôi vẫn mơ hoài về một mùi hương
Mùi của người lẫn với mùi nguy khó
Mùi của đêm của lẻ loi cơn gió
Người cô độc bước đi qua gai đỏ
Tôi có từng là một góc trái tim?
Và những bài thơ khác
Này Van Gogh!
Những ngày vui hoang tàn
Sau ô cửa
Thời gian
Lem nhem màu kỉ niệm
Dĩ vãng như bức tranh cũ
Nhàu
Phai nét vẽ
Những khối màu
Nóng lạnh
Giao nhau
Này Van Gogh!
Có còn không
Màu vàng rực rỡ
Đoá hướng dương bỡ ngỡ
Trước mặt trời
Còn không vạt diên vĩ
Nở góc nhà thương điên
Và có còn triền miên
Đêm đầy sao nước Pháp
Ôi! Van Gogh!
Hoa hạnh nhân thanh tao
Hoa hạnh nhân trắng ngần
Terrace at night
Đêm cà phê vỉa hè
Arles thong thả
Vài phần phồn hoa
Hồn Van Gogh
Cất trong tranh
tự hoạ
Méo mó
Những trại tâm thần
Méo mó
Điên cuồng và sáng tạo
Người hoạ sĩ tài hoa
Chỉ được tụng ca
Khi đã chết
Người vẽ cho ông chiếc vòng nguyệt (quế)
Ở bên cạnh Thượng Đế trí minh
Xưa nay bao nhân tài ẩn mình
Như Van Gogh
Thành công
Khi đã mất dáng hình
Hướng dương vẫn vàng
Ươm nắng
Trong tranh hậu ấn tượng
Vẽ từ khu vườn
nhà thương điên
Cuộc đời vẫn điềm nhiên
Lách qua khe hẹp
Của đêm kịt
Ngày dài
Không ai
Còn sống mãi
Với đời
Hoạ chăng
Chút danh còn sót lại
Trong lòng người
Thương
Bá Nha vọng Tử Kỳ
Chuyện xưa hai người bạn tri kỉ
Bá Nha – Tử Kỳ luống tâm giao
Đời người không mong vui tứ hướng
Chỉ mong bầu bạn với thanh tao
Cao Sơn Lưu Thuỷ một khúc đàn
Đêm thu bóng nguyệt rọi tri âm
Người về cung cấm lo việc nước
Người chốn hoang sơn xuống lâm tuyền
Năm sau trở lại thăm bạn cũ
Ngờ đâu chỉ có khói hương huyền
Bày đàn gảy khúc nhạc ai điếu
Đập đàn đưa tiễn khách vong niên
Đời người mấy ai được toại nguyện
Khác chi Bá Nha vắng Tử Kỳ
Một mình mình gánh đời nguyên khối
Mỏi cả hai vai, mỏi kiếp người.

Nếu chỉ là con chữ
Nếu đời mình gói trong vòng con chữ
Em sẽ chọn cho mình từ ngữ nào đây?
Nếu mỗi nét kia là một sợi dây
(Giữ em lại với tận tường nhân cách)
Em lựa dây gì để phác thảo chính em?
Đã bao giờ lật cuốn vở ra xem
Em chợt thấy lem nhem màu mực bút
Những ố vàng dưới ngôn từ trau chuốt
Làm vụt mất vẻ đẹp của sơ nguyên?
Giả dụ em hoạ con chữ cuộc đời
Em muốn nó nghiêng hay hiên ngang đứng thẳng?
Mềm mại nét thanh, chính danh nét đậm?
Bài viết nào không dừng nơi dấu chấm?
Cuộc đời nào không thăng trầm chảy trôi?
Ta có mặt trên đời
Đâu chỉ để mà vui
Có tủi có hờn có thương có giận,
Có những khi thấy lòng mình si hận,
Không ít lần cô độc giữa mông lung…
Câu thơ ngắn còn lúc bỏ ngang chừng
Những kì vọng cũng đôi lần dang dở
Nhưng khoảng trắng ở giữa mỗi vần thơ
Mới là thứ làm đầy nên trang vở
Hiện tồn nào cũng giá trị như nhau
Ta ở giữa cuộc đời đủ sướng khổ, buồn đau
Cha mẹ sinh thân, tâm hồn tự dưỡng
Con chữ ta vun: thẳng, nghiêng, đậm, nhạt
Đẹp bởi tấm lòng, sạch nơi nhân cách
Nếu trang sách cuộc đời có đôi chỗ lấm lem
Chỉ xin em chớ vùi (mình) vào tro bụi
Rồi sẽ qua những phút giây lầm lũi
Em nhớ ngẩng cao đầu viết nốt chữ hiên ngang
Phượng hoàng
Phượng hoàng lửa
Tái sinh
Từ tro tàn và máu đỏ
Loài linh điểu tuẫn tức
Vào đêm dài bất lực
Mang lòng tự tôn hừng hực tựa dung nham
Nóng bỏng
Phong ấn những tầm thường
Hấp háy
Tro mịn
Quyện say máu đỏ
Đủ linh thiêng cần có
Cho buổi tế thần
Giữa niết bàn
Tái sinh lần nữa
Xác thân phượng hoàng
Và trái tim
Phi thường
Cao ngạo
Trên đây là 17 bài thơ của Sẻ Nâu được viết rải rác suốt từ năm 2021 đến nay, một con số rất khiêm tốn. Bạn có ấn tượng với bài thơ nào không? Hay là bạn có bài thơ nào muốn chia sẻ với mình không? Để lại bình luận cho mình biết với nhé!
Cảm ơn bạn đã đọc bài! Chia sẻ với mình ở phần bình luận nếu bạn thấy bản thân trong bài viết này.
Bạn có thể đọc thêm về kỹ thuật viết, hành trình trở thành người kinh doanh chuyên môn và các sáng tác của Sẻ nâu. Ghé thăm mình tại Facebook, Instagram để kết nối nhiều hơn nghen!