Người viết cũng giống kẻ du mục – một người chăn chữ. Kẻ du mục theo gia súc đi khắp nơi để chăn thả còn người viết thả câu từ của mình lên trang văn bản.
Người chăn chữ là
Tôi không đợi nắng đẹp
Mới lùa chữ đi chăn
Càng không vì nhạt nắng
Mà để chữ đói ăn
Nắng tôi đem chữ hong
Cho thơm mùi giấy mới
Mưa tôi ào cất vội
Đôi câu chữ vào lòng
Đừng đợi ngày đẹp trời mới viết
Tôi không đợi một ngày nắng đẹp mới mang chữ mình ra nắng hong khô. Tôi cũng không chờ một đêm sương mờ mới thẩn thờ mang nỗi buồn ép vào trang thơ. Nếu cứ chờ ngày đẹp trời để viết, tôi biết rằng mình sẽ nghèo bài viết đến đáng thương.
Đọc thêm:
Chỉ cần bạn viết ra đã là một món quà
Tháng năm tuần hoàn, con chữ chảy trôi
Viết trong những ngày trời không đẹp
Nói vậy không có nghĩa là tôi luôn ngập tràn hứng khởi. Tôi vẫn có những ngày gặp khó khăn khi viết. Có thể tôi bận, tôi bệnh hoặc có khi đầu óc tôi đột nhiên rỗng tuếch. Những con chữ lén lút rủ nhau đi trốn tận đâu đâu. Chúng tinh nghịch chẳng khác nào bầy cừu được chạy chơi trên thảo nguyên xanh cỏ. Và tôi mặc nhiên trở thành người chăn chữ.
Tôi có thể để bầy chữ tung tăng chạy nhảy nhưng không thể để chúng đi quá xa khỏi tầm mắt. Tôi phải luôn lưu tâm đến bầy chữ của mình. Những ngày đẹp trời, chúng vui vẻ lê la khắp cánh thảo nguyên xanh rì cỏ. Bộ lông chúng óng ánh dưới nắng vàng. Tôi sung sướng trong niềm hưng cảm hân hoan của kẻ du mục được ngồi im làm việc của mình.
Tôi sẽ ngồi dưới một gốc cây to ngắm chúng ăn no và chạy giỡn. Tôi sẽ thu chúng vào tầm mắt rồi vẽ lại trên một trang giấy trắng. Nắng lấp lánh qua mấy tán lá lao xao. Ấy là những ngày ý tưởng đến với tôi dễ dàng. Chỉ cần ngồi vào bàn, tôi cứ thế mà gõ ra cho hết ý.
Như người ta vẽ một mạch tới khi nét cuối cùng hạ xuống trong sự phấn chấn lạ thường. Tuyệt lắm! Nó thật sự hân hoan một niềm khoái cảm được thăng hoa trong thế giới sáng tạo của riêng mình.
Viết trong những ngày mưa gió
Thảo nguyên xanh vẫn có những ngày mưa gió vần vũ. Nhưng bạn biết đấy, sau cơn mưa cỏ càng mơn mởn hơn và bầy cừu sẽ lại tham lam nhai nhồm nhoàm. Ngày mưa là những ngày tâm hồn tôi sũng ướt. Có thể bởi nỗi buồn, có thể bởi bộn rộn. Một điều gì làm tôi không thể đuổi kịp bầy chữ của mình. Và đám chữ tha hồ chạy lang bạt tứ phía, phân tán khỏi gã du mục khổ sở tôi đây.
Tôi chẳng thể ngồi dưới tán cây vì nước mưa sẽ làm mình ướt nhẹp. Thế nên tôi sẽ không để bầy chữ đi xa. Tôi giữ chúng trong chuồng hoặc khi mưa ngớt hạt, tôi thả chúng loanh quanh trong vườn nhà. Nghĩa là tôi chỉ viết ra chút ít. Viết gì mình muốn viết, viết tự do không giới hạn để thấy mình thoải mái hơn.
Bởi nếu không viết tôi sẽ nhột nhạt trong người. Mà viết dài lại không thể. Nên tôi làm thơ, tôi viết vu vơ đôi dòng tản mạn. Viết gì đó để không thấy mình bỏ rơi thói quen viết mỗi ngày.
Biến một ngày bình thường thành đẹp trời
Làm một việc tại một chỗ trong thời gian dài dễ khiến người ta cảm thấy chán chường. Thi thoảng, tôi tìm cách đổi mới những điều quen thuộc. Như là đứng lên đi dạo một vòng quanh vườn, chơi với con mèo, chọc ghẹo con cún. Như là pha một li nước ngon, một tách trà thơm. Như là tìm bài viết của người mình thích để đọc. Như là xem một video ngắn, nghe một bài nhạc hay.
Tôi vẫn thường cho mình thư giãn nhanh giữa những giờ miệt mài chăn chữ. Bọn chữ cũng cần được tự do không bị tôi tăm tia. Tôi nghĩ vậy. Nên chúng tôi có những phút giải lao ngắn để thoải mái làm điều mình muốn.
Hãy cứ viết thôi!
Thời tiết còn có nắng mưa luân phiên, bốn mùa thay đổi. Chẳng thể nào cứ ngồi đợi ngày đẹp trời để viết. Thay vì trông chờ thời tiết, chi bằng tự điều chỉnh bản thân. Trong văn hoá có một nhánh gọi là văn hoá ứng phó với môi trường. Tôi cũng học cách ứng phó với những lúc ẩm ương bất như ý.
Chẳng lẽ kẻ du mục cứ ở trong nhà suốt mùa mưa dài dằng dặc. Không thể đi chăn chữ thì đành cắt cỏ về cho chúng chứ. Dù gì tôi vẫn cần xén lông và vắt sữa từ bầy chữ ít ỏi của mình. Thế nên tôi sẽ không muốn để cho “miệng cười như nắng hạ, nhưng trong lòng thì chớm đông”.
Thật tuyệt nếu ta có những ngày đẹp trời để viết nhưng sẽ càng tuyệt vời hơn nếu ta vẫn viết kể cả trong những ngày trời không đẹp.
Cảm ơn bạn đã đọc bài! Chia sẻ với mình ở phần bình luận nếu bạn thấy bản thân trong bài viết này nha.
Bạn có thể đọc thêm về kỹ thuật viết lách tại đây, các bài viết về hành trình trở thành người viết tự do của mình tại đây và các sáng tác trữ tình của Sẻ nâu tại đây.
Ghé thăm mình tại LinkedIn, Instagram và Facebook để kết nối nhiều hơn nghen!