Lên đèo tìm mây

“Lên đèo hí hửng tìm mây
Tìm quanh chỉ thấy hây hây má hồng
Má hồng đứng giữa mênh mông
Tô trời thêm thắm, quyện lòng thêm say”

28 tháng 11, năm 2024. Thêm một ngày ở Đà Lạt. 4 giờ sáng tôi thức giấc, tường êm in bóng hoa. Tôi với tay lấy chiếc điện thoại để chụp lại một tấm ảnh, không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc xinh đẹp này trong ngăn ký ức lộn xộn dễ vụt tan của mình. Xong xuôi, chúng tôi lích kích chuẩn bị để lên đồi chè Cầu Đất, mong sẽ được ngắm biển mây bồng bềnh ấp iu những đỉnh núi, vương vít giữa lưng chừng không. 

Lầm lũi chạy xe lên con dốc cao, xe lạch bạch, ì ì rồi không thể nào tiến thêm được nữa, trong tôi nảy sinh vài dự cảm chẳng may. Hành trình của những lữ khách săn mây vừa bắt đầu đã có vẻ gian lao nhưng vì phía sau có em bé đi cùng nên nỗi sợ hãi trong tôi giảm đi một chút. Tôi thấy mình cần “ra dáng” một người lớn hơn để trấn an, kẻo em sẽ vì chút sự cố mà hoang mang nản lòng. Dặn em đi bộ lên đỉnh dốc đứng chờ, tôi vòng xe về homestay rồi đổi từ xe tay ga sang một chiếc xe số. Mọi thứ đã trơn tru hơn. Tôi xốc lại tinh thần, trời tối đen, không trong như đêm chúng tôi đặt chân đến nhưng tôi chẳng nói gì, chỉ hỏi mấy câu vu vơ để phân tán tâm trạng em.

Bám đèo hơn một giờ đồng hồ, gió mạnh thốc từng cơn lạnh buốt vào hai thân người một lớn một bé lặng lẽ chạy xe qua những triền núi nhấp nhô nối đuôi nhau. Chúng tôi tới lối vào đồi chè khi sương mù xám xịt còn quấn quanh những cánh quạt nhọn hoắt khổng lồ của cối xay gió, tưởng như muốn cột chặt chúng vào tầng mây u ám, không cho thoát ra mà tự do xoay với gió. Dù đã đổi một chiếc xe khác sau sự cố từ lúc rời nhà nhưng lần này chúng tôi vẫn không gặp may. Xe chưa đi hết đoạn đường lởm chởm đá ngay khúc cua lên đồi chè thì xẹp lốp. Tôi thả em lại bên đường dặn đứng đợi, mình tôi lủi thủi chạy xe ngược xuống đường lộ, nơi có nhiều người sinh sống, cố tìm một tiệm sửa xe khi mới hơn 5 rưỡi sáng ở xứ sở sương mù.

Đọc thêm bài viết về Đà Lạt:

Oải hương xao xác

Viết cho anh từ Đà Lạt thiếu một bàn tay đan

Được một cụ bà chỉ cho tiệm bánh mì đã mở cửa, tôi vào tránh gió và đợi chủ tiệm sửa xe kế bên thức giấc. Các cụ bà nói trời lạnh như vậy khéo người ta dậy muộn. Tôi hết cách, đành gọi điện bảo em xuống đây ăn sáng với món bánh mì xíu mại phổ biến ở Đà Lạt, tránh gió mưa rồi khi nào sửa được xe sẽ chạy lên đồi tiếp. Dù sao hôm nay chỉ có gió rét và mây đen dày đặc, không hi vọng gì chuyện săn mây. Nếu vẫn còn một chút may, chúng tôi có thể kịp ngắm nắng ngọt hong mình trên những lá chè xanh rì rung rinh trong gió. Và biết đâu đó, chúng tôi sẽ có vài tấm hình đẹp để lưu lại trong gia tài của mỗi chuyến thiên di.

Chúng tôi lạc giữa những ngọn đồi bao trùm màu xanh của lá trà nhưng không biết đâu là lối đi vào đó. Đi theo mọi người, chúng tôi lên tới một đỉnh đồi trống – nơi người ta dựng một chiếc cối xay gió cao vài chục mét với ba cánh quạt vừa dài vừa nhọn, thay đổi tốc độ theo từng luồng gió thổi. Từ đó, chúng tôi có thể nhìn xuống những ruộng chè hình bậc thang, hồ nước ngọt bình lặng và những thung lũng cũng ngan ngát một màu xanh dịu mắt. Gió vẫn gào thét dữ dội, cái lạnh bám rịt vào chân tóc rin rít, hào hứng len vào từng lỗ chân lông làm hai đứa chốc chốc lại rùng mình. Đứng ở đó, chúng tôi vừa sung sướng thu cảnh vật bên dưới vào tầm mắt vừa run lên cầm cập theo mỗi đợt gió bám đuôi nhau. Ấy vậy mà đứa nào cũng cười tít mắt. Chúng tôi ngủ dậy sớm, chạy xe máy phăng phăng qua những con đèo uốn lượn không nhìn rõ phía trước bất kể đêm tối và mưa gió cũng chỉ để được đứng ở một nơi thật cao mà nhìn ra vừa xa vừa rộng hơn những gì bình thường mình vẫn thấy.

Người ta lặn lội lên đèo tìm mây còn tôi đi xa thế này chỉ vì muốn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào nở trên khuôn mặt non nớt đầy mãn nguyện của em - cô em gái bé bỏng của tôi.

Khi dõi theo những vầng mây xám chuyển dần sang màu trắng bông đuổi nhau giữa bầu trời ngay trước mắt, tôi càng hiểu hơn sự biến chuyển mau chóng của thiên nhiên. Mọi thứ có thể đến và đi vào lúc ta chưa thật sự chuẩn bị sẵn sàng. Mới phút trước, những đám mây đen còn quần tụ thành một vùng trời tối tăm, lác đác những giọt mưa làm ai cũng nhốn nháo. Ấy vậy mà chỉ vài giây sau, mây đen đã tan, để lộ ra nền trời xanh biếc và những đám mây trắng kéo thành vệt dài giữa bầu trời cao nguyên lộng gió. Cuộc đời cũng thế, cũng sẽ không cho ta nhiều thời gian để đưa ra quyết định. Ngoài nguyên tắc, chúng ta cũng cần cả tính linh hoạt để biết nương theo từng tình huống cụ thể mà xử lý cho trơn tru, gọn gàng, tinh tế nhất có thể. 

Nghĩ vẩn vơ, tôi lại nhìn sang em bé đang ngẩn ngơ ngắm những lá trà run rẩy trong gió. Bắt gặp ánh mắt của tôi, em thốt lên mấy lá trà rung rinh cưng quá. Tôi cười cùng em, mắt kéo thành đường chỉ mảnh cong cong. Trong lòng tôi thoáng qua một suy nghĩ, thật ra thứ cưng nhất ở nơi này chính là khuôn mặt bầu bĩnh với đôi mắt có đuôi, cái mũi nhỏ và khóe môi cong cong chúm chím của em. Khuôn mặt em sáng bừng thích thú khi được đứng giữa đồi cao, thỏa thuê ngắm nhìn trọn một vòng mà không có gì ngăn tầm mắt. Lời hứa năm nay sẽ đi du lịch đâu đó cùng em cuối cùng tôi cũng thực hiện được. Nếu không, nó cứ mắc ở đâu đó trong lòng tôi, như một mẩu còn sót lại của bữa ăn loại nhện, đong đưa hoài không rớt nổi bởi vướng vào sợi tơ lóng lánh.

Người ta lặn lội lên đèo tìm mây còn tôi đi xa thế này chỉ vì muốn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào nở trên khuôn mặt non nớt đầy mãn nguyện của em. Sáng nay mưa lạnh bao phủ núi đồi, chỉ có khuôn mặt bé bỏng với nụ cười cong khóe môi của em là rực sáng cả một vùng tim tôi.

Học viết tản văn đăng báo 27/5 cùng Hòa: https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSdOduONt2fqcAc8fBFI5pTEyoGBYMWLETgLEAp7d9Y_tU4GwA/viewform

Cảm ơn bạn đã đọc bài. Chia sẻ bài viết này cho những người yêu viết khác để cùng nhau học viết và thảo luận nhé! Đừng quên theo dõi FacebookPodcastYoutube và tham gia Group để học viết mọi lúc mọi nơi hoàn toàn miễn phí.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Tìm kiếm điều gì đó . . .