Chào anh, người tình hôm qua

Em cứ tưởng chia tay là hết nhưng không phải, chỉ khi nào trong em của những ngày bình thường, anh xa lạ chưa từng quen mới là khi em thật sự đặt xuống mọi ngổn ngang tình xưa.

Em say rồi nhưng không còn nhớ đến những ngày bên anh. Kỷ niệm cuối cùng cũng chịu ngủ yên, thôi làm phiền đến những ngày em đang sống. Hình bóng anh mãi rồi cũng cũ, phủ bụi sau tháng năm, mờ phai theo trí nhớ. 

Em từng nghĩ một khi đã yêu sẽ nhất định phải bên nhau một đời. Em từng nghĩ sẽ chỉ buông tay khi nào không thể cố gắng để bên nhau được nữa. Nhưng em sai rồi… Bên nhau thì khó, buông tay thì dễ. Giống như vào một ngày nào đó, em không nhớ hôm ấy có đẹp trời nhưng anh đã biến mất khỏi cuộc đời em rồi, làm gì để lại cho em dấu vết mà lần theo. Anh như bọt biển, vào ngày nắng hạ vội vàng tan ra.

Một cuộc tình, một con người, một cảm giác gắn bó, tưởng là những thứ lâu bền đo năm tính tháng, hóa ra lại có thể nhẹ nhàng bay đi như cánh bồ công anh, mong manh, mong manh… Cơn gió kia là khắc nghiệt cuộc đời với bao trách nhiệm oằn lên đôi vai anh gồng gánh hay chỉ là trái tim anh sau phút xao lòng đã vội vã chối từ một mối quan hệ phải đi kèm với trách nhiệm. Hóa ra, vị trí của một người trong lòng một người khác chẳng quan trọng đến thế – chính là chẳng quan trọng như họ từng nói. Cái gì là mãi mãi? Cái gì là tình yêu? 

Em nhớ có một lần nào đó, một người nào đó, vừa gặp đã thương em. Họ cũng bảo tình cảm ấy chân thành. Họ không thể quên được cuộc trò chuyện với em. Thế thì là họ thích con người thật của em hay thích cách em nói chuyện, thích những điều em thể hiện cho họ thấy? Có thể, đó cũng là một phần của em nhưng không là tất cả. Và một người mới gặp lần đầu, chắc chắn không thể nói thương em chỉ vì em là em. Họ thương em, có thể, cũng là vì em vô tình khớp với những gì họ mong chờ ở một người để yêu.

Chúng ta ích kỷ hơn chúng ta nghĩ và chúng ta cũng không cao thượng như chúng ta nghĩ đâu, anh nhỉ? Như khi ta nói yêu một người, có thể vì người đó mà nhận về thiệt thòi cho bản thân ấy. Anh biết tại sao em nói thế không? Vì ta thương họ, ta mưu cầu cảm giác được yêu thương và hạnh phúc từ nơi họ. Vì ta cần họ, ta muốn có họ trong cuộc đời ta. Bên ngoài là ta đang vì người khác nhưng kỳ thực lại vì thỏa mãn những mong muốn về yêu thương trong trái tim mình đấy thôi.

Giả dụ ở bên một người chẳng cùng dòng máu mà lại thiếu thương yêu, liệu ta có bao giờ chọn họ, và liệu ta có thể vì họ mà làm những điều mình không thích? Hay ta sẽ sớm tìm cách lánh xa họ hoặc để họ rời xa ta mà dành thời gian cho những người khiến ta cảm nhận được niềm ấm áp, chân thành?

Tình yêu chắc cũng thế anh ha? Thời khắc anh nói thương em có lẽ vẫn là sự thật. Cảm xúc trong lòng thôi thúc anh tỏ bày những gì mình nghĩ. Nhưng tới hôm sau hay hôm sau nữa, cảm giác ấy không còn, anh cũng không thể dối lòng nói rằng còn thương. Em đau khổ bởi những rung động trong em còn nguyên như ngày cũ nhưng cũng không thể phủ nhận rằng anh đã chân thật với những gì anh cảm thấy. Cho dù cảm nhận ấy có làm em đau, có làm ta mất nhau…

Đêm nay mưa nhiều. Cơn mưa dai dẳng từ đầu tối tới tận bây giờ chưa ngớt, mỗi lúc còn dữ dội hơn nhưng anh biết không, lòng em bình yên lạ. Cái bình yên hiếm hoi sau ngần ấy năm tháng. Đã có lúc em nghĩ mình không thể nào hoàn toàn bình thường với anh bởi nỗi đau khi đó quả thực là quá lớn. Sự im lặng của anh cứ như một ấu trùng li ti trong vỏ, từng chút từng chút lớn dần, tới khi phá vỡ lớp vỏ ấy mà bay đi. Cuối cùng chỉ còn những mảnh vụn vương đầy tại nơi anh từng ghé. Vương đầy nơi trái tim em nhỏ bé.

Anh có nghĩ mình đã tổn thương người con gái anh nói thương nhiều thế nào? 

Không còn quan trọng nữa, anh ha. Cuối cùng cũng đến ngày em thật sự không còn nhói lên một cơn co bóp nhẹ trong tim khi nghĩ về anh. Em biết, đó chính là khi em hoàn toàn giải thoát được mình khỏi những ám ảnh từ cuộc tình chúng ta.

Là vì thời gian đã đủ dài…

Là vì anh đã đủ xa…

Là vì em đã biết yêu lấy mình…

Là vì em đã viết đủ nhiều về anh…

Hay là vì thực ra em đâu cần anh nhiều đến thế…

Thật khó để trả lời, có thể là một thôi, cũng có thể là hết thảy những điều ấy cộng lại mới mang tới cho em cảm giác nhẹ nhõm này. Nhẹ nhõm khi buông xuống một gánh nặng lòng đã ăn mòn trái tim em bấy lâu.

May là vào những ngày tháng hoang mang khi chọn một công việc muốn theo đuổi lâu dài, em lại chọn làm nghề viết lách. Viết ân cần dìu dắt em tìm lại những mảnh vụn linh hồn đã rơi rớt đâu đó dọc theo đường em lớn. Những xung đột trong gia đình, những buồn phiền trong lớp học, những người bạn không thật lòng, những cuộc tình đổ vỡ. Viết kiên nhẫn lắng nghe em tỉ tê lòng mình, dù có lúc em xấu xí và nhếch nhác đến đáng thương. Viết dịu dàng ở bên em cả khi ngày mưa nắng, qua bốn mùa và qua cả những ngổn ngang. Em đã dần học được cách tự chữa lành những vết thương lòng mình qua con chữ. Bao gồm cả vết thương mang tên anh.

Thôi thế nhé anh, mình chào nhau. Em hi vọng lần này sẽ thật sự là lần cuối. Chẳng mong anh xuất hiện thêm lần nào nữa trong đời em, dù là bằng dáng vẻ em không biết.

Cảm ơn bạn đã đọc bài! Chia sẻ với mình ở phần bình luận nếu bạn thấy bản thân trong bài viết này nha.
Bạn có thể đọc thêm về kỹ thuật viết lách tại đây, các bài viết về hành trình trở thành người viết tự do của mình tại đây và các sáng tác trữ tình của Sẻ nâu tại đây.

Ghé thăm mình tại LinkedInInstagram và Facebook để kết nối nhiều hơn nghen!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Tìm kiếm điều gì đó . . .