Ngày đầu năm, tôi thường lâng lâng trước những đổi thay của đất trời và nhạy cảm hơn trước những yêu thương từ người ở cạnh. Có khi nhìn người ta yêu thương nhau cũng đủ tôi cảm thấy như hạnh phúc đang dâng tràn trong trái tim nóng hổi của mình.
Gần 12 giờ, tôi về tới nhà sau buổi tối vi vu cùng hội chị em thân thiết. Năm nào cũng vậy, chúng tôi dành một phần của ngày đầu năm để cùng nhau đi ngắm phố phường. Có năm chúng tôi đi đường hoa, có năm đi ăn uống rồi về. Năm nay, chỉ còn tôi và chị Thi là trong đội hình bất diệt mỗi năm, vài người đã không còn đi cùng do bận rộn kế hoạch riêng. Bù lại có thêm Tâm và Huyền – hai người thân thiết với tôi không kém. Bạn bè không nhất nhất phải có mặt cùng nhau mọi lúc mà là bất cứ lúc nào cần cũng sẵn lòng ở cạnh.
Không kịp đi đường hoa, chúng tôi cùng nhau ăn chay, cùng ngồi uống cà phê trò chuyện đầu năm. Bấy nhiêu thôi cũng làm cho tôi thấy đủ đầy về cảm xúc và biết ơn vì những yêu thương của tình bạn.
Tôi quen Huyền từ cuối năm lớp 9, tới cấp ba mới chơi chung nhóm và đi làm mới thật sự gắn kết. Tâm và chị Thi là hai đồng nghiệp cũ từ khi tôi còn làm ở công ty đầu tiên. Tôi thích kết nối những mối quan hệ của mình với nhau nên thường bạn bè tôi cũng quen nhau cả. Huyền đi chơi với team đồng nghiệp cũ của tôi mấy lần nên sớm đã thân với cả đám hơn. Đến mức hôm vừa rồi team HB liên hoan tất niên, mọi người còn hỏi sao không rủ Huyền đi cùng. Người hạnh phúc nhất vẫn là tôi khi có thể nhìn những người yêu thương quanh mình cũng yêu mến lẫn nhau. Cảm tưởng như bao quanh mình toàn là tình cảm ấm áp, yên lành.
Tình bạn không cần thiết phải phân biệt ai quen trước, ai quen sau hay quen nhau như thế nào. Chỉ cần chơi với nhau thấy hợp và muốn người kia xuất hiện trong những sự kiện của mình đã đáng quý lắm rồi.
Tết năm nay tôi nhận được nhiều lời chúc, nghĩ lại vừa cảm động vừa vui vui:
Người chúc tôi đầu tiên trước giao thừa là chú Việt. Chú Việt từng du học ở Liên Xô, học rộng hiểu nhiều nhưng không biết sao chú lại theo dõi một bạn trẻ như tôi. Chú đọc những câu văn tôi viết từ cách đây cả năm trước. Cái thời tôi mới chỉ đang rèn luyện ngòi bút của mình chứ chưa bước hẳn vào con đường viết lách. Đáng ra, tôi nên là người chúc Tết chú trước, vậy mà chú đã sớm dành cho tôi những lời chúc trìu mến. Đôi khi tôi cảm giác chú như một người cha, người chú trong nhà. Người thường âm thầm quan sát những bước tôi đi và cho tôi những lời khuyên hay lời động viên khi cần thiết. Cảm ơn chú vì đã yêu mến cô cháu gái này. Mong chú luôn thật khỏe mạnh và minh mẫn như hiện tại.
Bạn sẽ không thể biết sau mỗi lời khuyên của người lớn là bao nhiêu năm tháng bươn trải với đời. Hãy trân trọng từng lời, bởi với họ, bạn cũng có vị trí trong lòng mới đáng để khuyên răn. Vả lại, lời khuyên từ người lớn hiếm khi vì toan tính mà thường là vì thương quý chân thành.
Trái với chú Việt, tôi chủ động gửi lời cảm ơn và chúc mừng năm mới tới một số người đặc biệt và những người theo dõi blog hoaluong.com của tôi qua mail. Tôi muốn bày tỏ sự biết ơn, cũng là cách tôi thể hiện sự quan tâm của mình tới mọi người.
Mọi năm tôi khá thờ ơ với việc “biểu cảm” như thế này. Năm nay, tôi tự nhủ sẽ học cách biết ơn và nói cảm ơn nhiều hơn. Thế nên tôi chủ động thực hiện, mặc cho mọi người có hồi đáp hay không. Tôi vui vì đã dám nói ra suy nghĩ của mình, dám chủ động thể hiện mình trân trọng những kết nối với mọi người. Tôi nghĩ, với những người mình thật lòng quý mến, chủ động bày tỏ cảm xúc của mình cũng là việc hay. Ai cũng muốn được sống trong những yêu thương cả mà.
Bù lại, tôi nhận được nhiều lời chúc từ những người bạn, từ các học viên và cả những người quen thân. Lời chúc nào cũng mang ý nghĩa với tôi. Tuy vậy, lời chúc đến từ hai người chị em làm tôi xúc động nhiều.
Một người vừa là học viên vừa từng đồng hành cùng tôi trong một dự án về sách. Một người là độc giả của tôi từ bài viết đầu tiên gửi cho một cuộc thi viết và hỗ trợ tôi trong nhiều hoạt động của Yêu lại tiếng Việt tới tận bây giờ.
Chúng tôi làm quen với nhau qua con chữ, thân với nhau hơn nhờ có những hoạt động cùng nhau thực hiện. Ngày thường, chả mấy khi chúng tôi tâm sự với nhau quá nhiều. Càng hiếm khi nào nhận xét về nhau hay nói những câu biểu lộ cảm nhận của mình về người kia trực tiếp quá. Vậy nên khi đọc được tin nhắn của mọi người dành cho, tôi đã thấy trong lòng rưng rưng niềm xúc động.
Tôi nhớ khi còn học cấp ba, tôi đã nghĩ tình bạn còn quan trọng hơn cả tình yêu. Khi phải chọn giữa hai thứ, tôi thường có xu hướng chọn bạn thay vì chọn người kia. Đến bây giờ, dù đã thay đổi quan điểm nhưng tôi vẫn luôn trân trọng vô cùng và dễ xúc động khi cảm nhận được tình yêu thương và sự quan tâm chân thành mà mọi người dành cho mình. Càng dễ động lòng hơn khi mọi người hiểu được phần nào đó con người của mình, kể cả khi mình đã cố giấu phần ấy thật kỹ.
Những người gần gũi ta thường hiểu ta nhiều hơn người khác. Tôi không hỏi nhưng cũng có khi tò mò liệu trong mắt mọi người tôi sẽ là một người như thế nào. Đến khi đọc được tin nhắn của chị T và em Q, tôi đã tìm được lời giải đáp cho những thắc mắc đay . Hiểu và thương mọi người nhiều hơn. Cảm ơn mọi người đã dành cho tôi những tình cảm chân thành và ấm áp. Cảm ơn đã đồng hành cùng tôi.
Sự xuất hiện của những “người bạn” kể trên theo cách này hay cách khác giúp tôi nhận ra mình được yêu thương nhiều thế nào. Trong những ngày đầu năm mới, những tình cảm chân thành ấy càng tiếp thêm cho tôi niềm tin và động lực để phấn đấu nhiều hơn. Biết ơn vì tất cả!
Cảm ơn bạn đã đọc bài! Chia sẻ với mình ở phần bình luận nếu bạn thấy bản thân trong bài viết này nha.
Bạn có thể đọc thêm về kỹ thuật viết lách tại đây, các bài viết về hành trình trở thành người viết của mình tại đây và các sáng tác trữ tình của Sẻ nâu tại đây.
Ghé thăm mình tại LinkedIn, Instagram và Facebook để kết nối nhiều hơn nghen!