Nếu anh là định mệnh

Câu chuyện tình yêu của những người trẻ không thể nói trước được khi nào bắt đầu, khi nào ly biệt. Chỉ có thể biết là, lúc này ta yêu nhau…

Đêm dài tiếng nhạc bi ai, mưa vẫn dai dẳng ngoài khung cửa vắng đèn. Căn phòng nhỏ lờ mờ ánh sáng từ cây nến thơm Nương đốt trên bàn. Chiếc váy voan rủ buồn theo làn tóc, Nương nghiêng mặt khóc trên cánh tay mình. Không gian tịch mịch gợi nỗi lòng điêu linh.

Nương nhớ lại những ngày còn bên anh – người đàn ông Nương từng xem là định mệnh. Cô đã đi trọn ba mươi năm mới gặp được một người muốn nương tựa tim mình, cũng đi trọn ba mươi năm mới dám mở lòng đón nhận một lời yêu. Gặp gỡ, trò chuyện, yêu và giã biệt. Cô chưa từng nghĩ cuộc tình đầy si mê cuối cùng lại trả mỗi người về cuộc đời riêng không còn kết nối.

Nương đã thấy mình ổn rồi, trong những ngày tất bật ngược xuôi với công việc nhiếp ảnh tự do mới vừa khởi sắc. Nương cũng thấy mình ổn rồi, trong những khi rong ruổi qua nhiều cung đường dọc ngang đất nước. Nương càng thấy mình ổn mỗi lần trò chuyện với những đứa trẻ lấm lem trên bản, nơi cô cùng mọi người trong câu lạc bộ ủng hộ xây dựng điểm trường. Những ngày Nương sống không phí hoài, Nương không thấy mình nhớ anh nhiều lắm. Nương đã cho thế là ổn. Ổn vừa đủ để bóng hình xù xì của Quân không còn lảng vảng trong tâm trí Nương. Thế mà…

Những đêm như đêm nay, khi cơn mưa rơi ngập lòng phố, ánh đèn đường cũng bỗng nhiên vắng mặt, cô lại nhớ anh. Ngày đó, Nương gặp Quân trong một chuyến đi thiện nguyện. Anh mặc chiếc áo khoác jean thô ráp, quấn quanh cổ chiếc khăn rằn đậm chất Nam bộ nhưng giọng hát nặng trịch âm sắc miền trung. Giữa trùng điệp núi rừng, nụ cười của anh làm trái tim Nương bừng lên khe khẽ, ấm áp như chồi non lấp ló sau mùa đông dài. Khoảnh khắc nhìn theo đôi tay anh gãy từng dây đàn, theo đôi môi anh cất từng lời hát, Nương cũng vô thức nhịp nhịp bước chân.

Chiếc khăn Piêu thêu chỉ hồng, theo gió cuốn bay về đâu

Chiếc khăn Piêu thêu chỉ hồng, theo gió cuốn bay về đây, vương trên cây

…Astri ơi tới đây, nhặt lấy chiếc khăn đẹp này

Thôi này đừng tìm trong rừng, lạc trong rừng, nát hoa rừng, khăn Piêu đây

Á ơi có phải thắm thiết duyên nhau

Chiếc khăn đây làm mối nối duyên nhau, thời tôi chờ…” (*)

Lời hát cứ ngân vang, ngân vang. Quân như cây đại thụ lớn trên ngàn, vững chãi đầy sức sống. Anh biểu diễn cho đám trẻ trên bản nghe lại vô tình khắc ghi luôn hình bóng mình vào lòng Nương. Ánh mắt Nương dõi theo anh, nhịp tim đập theo tiếng đàn anh. Rồi chẳng rõ tự khi nào, tay Nương đã nằm trong tay anh, lắc lư theo điệu nhạc và xoay vòng như một đứa trẻ. Nương cũng cười nheo đôi mắt, quên hết ngượng ngùng khi nhảy cùng người lạ. Đám trẻ nắm tay nhau nhảy xung quanh hai người, tiếng hát tiếng cười vọng vang rừng núi.

Đêm ấy, trên chuyến xe về xuôi, Quân ngồi cạnh Nương. Cô bất ngờ nhưng cũng mở cờ trong bụng. Ghế bên vốn dĩ của cô bạn thân, chẳng hiểu thế nào mà anh đổi được, chỉ thấy cô bạn ngồi ở ghế phụ quay xuống cười nham nhở. Nương cũng cười rồi vội vàng cụp mắt. Nương xấu hổ rồi, bừng bừng khuôn mặt. Nóng quá! Nương khẽ than trong miệng, chỉ sợ thốt ra thành tiếng. Quân lặng lẽ đưa cho Nương một bông hoa mận trắng. Bông hoa mận duy nhất nở ra trên khúc cây khẳng khiu. Nương nhìn vào mắt Quân, quên cả câu cảm ơn. Cô lặng lẽ ngắm những cánh hoa mỏng mảnh trong tay mình, môi bất giác nở thành hình dáng của nụ cười. Lúc chiều lang thang cùng A Nhí, cô đã nói yêu hoa mận trắng. Loài hoa có những cánh trắng ngần tinh khôi nở giữa núi đồi sương giá. Hóa ra là Quân cũng biết. Hay Quân chỉ vô tình hái nó. Nương không biết, cũng không hỏi.

Cô đưa cho Quân sợi dây còn lại của chiếc tai nghe. Giai điệu da diết của bài hát Remember when kéo cô về với bộ phim hoạt hình Up quen thuộc. Lúc nào xem phim này cô cũng khóc, thế mà vẫn xem hết lần này tới lần khác.

“Remember when I was young and so were you

And time stood still and love was all we knew

You were the first, so was I

We made love and then you cried

Remember when?”

Nương mở mắt to hơn rồi ngoái đầu sang ghế bên cạnh. Quân đã ngả đầu lên thành ghế tự bao giờ, miệng hát theo lời nhạc đang phát trong tai nghe. Đôi mắt anh nhắm hờ, an yên như đang tận hưởng không gian của riêng mình. Nương lắng tai. Giọng hát ấm áp hòa cùng tiếng nhạc, len lỏi vào tim Nương rồi nghiễm nhiên ở lại, không chịu bước ra. Tim Nương đập lên thình thịch. Chết mất! Nương thấy mình như bọt biển tan ra trong một sớm mai đại dương đầy nắng ấm.

Cành hoa mận thình lình rơi xuống sàn, Nương cúi người, đưa tay ra nhặt. Chiếc xe bỗng dưng lắc mạnh qua đèo, cả người Nương đổ nhào lên lòng Quân. Mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt dài và sáng, dịu dàng dưới cặp chân mày lưỡi mác đen rậm. Hai người đóng băng tại chỗ, cái ôm bất ngờ làm ngưng mọi phản xạ. Giây sau, Nương nhổm người lên được, Quân đỡ cho cô ngồi an toàn về chỗ rồi hai người ngại ngần tủm tỉm nhìn nhau. Nương mở lời trước.

“Cảm ơn anh Quân!”

“Miễn là em vui!”. Quân cũng đáp lời.

Quãng đường từ Hà Giang về xuôi vì có Quân mà thêm thú vị. Anh đàn hát cho mọi người trong đoàn nghe, còn tếu táo pha trò với người dẫn đoàn. Có khi Quân kể chuyện về những chuyến đi, những miền đất vắng người mà anh từng đặt chân đến. Trong mắt Nương, Quân lấp lánh dù anh không mang dáng vẻ của những “soái ca ngôn tình” như trong tiểu thuyết. Quân như rừng, như núi, vừa mang đến cho Nương cảm giác sừng sững vững an lại vừa có gì đó thẳm sâu, cô độc. Một lúc nào đó trong những câu chuyện, đôi mắt Quân nhìn ra xa xăm bên ngoài cửa xe. Ánh nhìn vô định tựa hồ đã thoát rời thực tại làm lòng Nương gợn lên những lo lắng mơ hồ.

Những ngày sau đó, Nương nghĩ tới Quân nhiều. Vậy mà anh chẳng hề liên lạc với cô. Cũng phải, hôm ấy đâu ai xin thông tin của ai. Có lẽ cứ mặc cho số phận an bài sẽ hơn. Nương vốn là người tin vào sự sắp đặt của vận mệnh. Chỉ là trong những ngày đang sống, Nương vẫn muốn được sống hết mình để không hối tiếc về sau. Ấn tượng về Quân tuy đẹp đẽ nhưng không ảnh hưởng tới cảm xúc của Nương quá lâu. Cô vốn đã bận rộn với việc học nhiếp ảnh và làm thêm để đủ tiền sắm một “cậu bạn” xịn với ống lens có thể cho ra những ảnh phim chất lượng cao.

Hà Nội tháng mười, Nương lê la khắp các cung đường, ngõ hẻm của thành phố. Ở Hà Nội luôn có một thứ gì đó mơ hồ giữ rịt chân Nương. Đã hơn một lần cô muốn chuyển vào nam tìm kiếm những trải nghiệm và cơ hội mới nhưng rồi vẫn không đành lòng rời xa thành phố này. Hà Nội có những tòa cao ốc sáng choang cửa kính, hiện đại như trời Âu. Nương vẫn thường chụp ảnh cho khách hàng ở đó khi được yêu cầu concept sang trọng và xa hoa. Có điều, những khi đi tìm cảm hứng nuôi tình yêu nhiếp ảnh, Nương sẽ chọn chạy con xe Cub từ thời của mẹ vòng vòng trong phố. Nương mê mẩn vẻ đẹp của ánh nắng lọt qua tán lá cơm nguội đã ngả sang màu vàng cam hay đỏ cháy hơi thu, thích những con đường có lá vàng rụng đầy từ những ngày tháng tám. Nương cũng thích cả những ô cửa sổ gỗ xanh mở toang nhìn ra phố, nổi bật trên bức tường vàng đã loang lổ rêu phong từ thời Pháp thuộc. Góc Hà Nội cũ kỹ, lắng yên và thâm trầm là những bức tranh không thể nào thay thế trong lòng Nương. Cho dù diện mạo phố mỗi ngày có đổi thay chăng nữa.

Có lần, Nương chạy xe ra mãi Long Biên, lang thang chụp hoàng hôn trên cây cầu in hằn vết thời gian. Cầu sắt đã gỉ sét và lúc nào cũng nghe được tiếng cót cét xoành xoạch của các phương tiện di chuyển trên cầu. Nương gửi nhờ xe ở chỗ người quen rồi đeo máy ảnh trước ngực, đi dọc theo cây cầu vắt ngang một khúc sông Hồng mênh mông nước đục. Từ hướng Long Biên nhìn về giữa phố chỉ thấy lô nhô những tòa nhà. Hà Nội đã lớn nhanh không ngờ. Nương vẫn nhớ những ngày lên năm, lên sáu được ông chở từ nội thành tới tận Long Biên. Cũng trên cây cầu này, nội chỉ cho Nương nhìn ra xa tít, nhắc Nương nhất định phải làm điều Nương thích, sống đời Nương muốn, yêu người Nương thương nhưng tuyệt đối không được làm chuyện gì xấu xa. Ông còn đọc cho Nương nghe mấy câu thơ của Vũ:

“…Nếu cuộc đời này toàn chuyện xấu xa

Tại sao cây táo lại nở hoa

Sao rãnh nước trong veo đến thế?

Con chim sẻ tóc xù ơi

Bác thợ mộc nói sai rồi.” (**)

“Bác thợ mộc nói sai rồi, con chim sẻ tóc xù ơi!”. Giọng đàn ông trầm ấm trêu đùa bên cạnh làm Nương giật mình bước một chân về sau.

“Anh Quân… Sao anh lại ở chỗ này?”

Quân không trả lời Nương, chỉ cười giơ chiếc máy ảnh Canon lên trước mặt. Nương cũng cười, không ngờ hai người lại có duyên đến thế.

Hoàng hôn đổ dài trên mặt sóng, Nương mải mê giơ máy bắt lại từng khoảnh khắc của buổi chiều đang dần tàn. Quân lặng lẽ đi phía sau, thi thoảng chăm chú nhìn ống kính rồi cẩn thận bấm máy.

Tối đó, Nương ngồi xem lại những tấm ảnh chụp được. Mặt trời màu cam rực rỡ kéo theo những vệt cam vàng đổ loang một mảng trời. Cầu Long Biên vững chãi bắc qua sông. Trong đống ảnh còn có cả một tấm Quân đang cầm máy chụp về phía phố. Gương mặt anh bị giấu đi một nửa, tóc đen bay bay trong gió lộng. Nương xem đi xem lại bức ảnh rồi xuất file ra máy tính, cuối cùng lưu lại trong điện thoại.

Điện thoại Nương rung lên vài nhịp. Cô mở máy, là lời mời kết bạn và tin nhắn từ tài khoản lạ có tên DarkNight. Cô nhấp thử vào hình đại diện. Mái tóc này, góc mặt này. Là Quân. Nhưng bằng cách nào anh biết được tài khoản của cô. Nương suy nghĩ vu vơ rồi vẫn bấm vào đồng ý khi đọc tin nhắn gửi kèm của anh “Xin chào, hoa mận trắng!”. Nương lướt mắt nhìn lên bàn, nhành hoa mận trắng đã được cô nhờ bạn làm khô và cắm vào chiếc lọ thủy tinh đặt trên bàn làm việc. Nương lại mỉm cười vô thức.

Quân gửi cho Nương những tấm ảnh buổi chiều. Trong đó có một bức cô đứng sát thành cầu, máy ảnh giơ trước mặt và tóc bay theo gió. Nương tải ảnh về rồi mở xem thư viện ảnh, kéo qua kéo lại giữa hai tấm. Một tấm cô chụp anh, một tấm anh chụp cô. Vô tình lại ghép thành bức ảnh hai người hướng về phía nhau. Đằng sau là bầu trời ngoại ô đang từ từ chuyển qua đêm tối.

Hai người trò chuyện mỗi ngày kể từ hôm đó, cũng thường cùng nhau chạy xe khắp Hà Nội để săn ảnh. Quân còn nhiệt tình giúp cô làm bài tập cuối khóa. Những ngày có Quân bên cạnh, cuộc sống của Nương sinh động hơn. Trên những con đường quen thuộc, cô không còn là người cầm lái mà có thể thoải mái ngồi sau vừa nghe anh hát vừa đưa máy chụp lại nhịp sống đời thường của người Hà Nội. Quân chạy xe rất chậm, có khi trò chuyện cùng Nương, có khi hát vu vơ, cũng có khi chỉ im lặng đan bàn tay lớn của mình vào bàn tay nhỏ của Nương rồi áp sát vào bụng mình. Những lúc như vậy, Nương cũng dịu dàng tựa đầu vào lưng anh, áp một bên má lên bờ vai anh cứng cáp.

Nương nấc lên, nghẹn ngào trở về thực tại. Tiếng nấc không phát ra âm thanh mà bị cô nuốt ngược vào trong, nổ tung lồng ngực. Nương đau lòng lấy tay lau vội dòng nước mắt đang chảy không ngừng. Rõ ràng, cô và anh đã từng hạnh phúc, cớ sao bây giờ chỉ còn mỗi Nương ở đây, trong căn phòng tối om trống trải này. Nương cố gắng hít thở sâu hơn để nén lại cơn nghẹn ngào nhưng chẳng thể nào kiềm được nước mắt chảy ra vô thức. Từng dòng nước mắt nóng hổi nối nhau chảy dài theo sống mũi rồi len vào khóe môi. Nương cảm nhận được vị mặn đắng của chúng. Nước mắt còn lan xuống tận cổ, làm ướt một mảng trên chiếc đầm voan cô đang mặc.

Lâu lắm rồi Nương không khóc. Cô cũng không muốn ngừng. Thà cứ để cho nước mắt rơi tới khi nó tự dừng. Nếu không thể khóc ra sẽ càng thêm khó chịu. Nương ngồi úp mặt vào tay mình mãi như thế, chẳng biết là bao lâu. Ngọn nến thơm trên bàn đã gần cháy tới đáy. Bên ngoài cổng chợt có tiếng chuông. Nương đứng dậy bật đèn, với tay lấy tờ khăn giấy lau mặt rồi thất thểu bước ra phía cổng. Đèn đường hôm nay không sáng, cô chỉ trông thấy dáng đàn ông cao gầy trong bóng tối. Người ấy đội một chiếc mũ len trùm đầu, Nương không nhìn thấy hình dáng của những ngọn tóc chĩa ra.

Phố vẫn chìm trong mưa. Nương bung chiếc ô rồi bước thẳng từ trong nhà ra ngõ. Nước mưa rơi trên tấm vải dù bôm bốp vui tai. Chân Nương giẫm lên những vũng nước đọng trong sân, ràn rạt.

“Ai vậy?”

Nương hỏi người ngoài kia rồi ngạc nhiên nắm chặt tay hơn. Chiếc dù bị cô kéo xuống thấp khi đôi tay muốn buông thõng ra. Người trước mặt là Quân. Nhưng trông anh yếu ớt đến mức Nương không còn nhận ra từ xa. Mùi gỗ đàn hương quen thuộc về bảng lảng trong hơi mưa. Nương nhanh chóng mở cửa rồi lặng lẽ nhìn anh. Nước mắt Nương lại rơi rồi, cả Quân cũng thế.

Anh cầm lấy chiếc ô trong tay Nương, hai người lẳng lặng đi vào nhà. Chẳng ai nói với ai câu gì. Chỉ có những đôi mắt thâm tình hiểu thấu cả những điều nhau chưa nói.

Đêm ấy, có hai con người nằm trên chiếc giường ấm áp quen thuộc tỉ tê về những chuyện đã qua. Căn phòng tràn ngập trong ánh đèn ngủ vàng nhạt và hương thơm nồng nàn của tinh dầu quế. Gương mặt cô gái chầm chậm lướt qua những cung bậc của đau thương lẫn trìu mến. Bàn tay to gầy thô ráp chốc chốc lại dịu dàng lau những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt hạnh phúc của cô.

(*) Lời bài hát Chiếc khăn Piêu – Doãn Nho

(**) Lời bài thơ Phố ta – Lưu Quang Vũ

Đọc thêm những câu chuyện tình Sẻ Nâu viết:

Dĩ vãng

Vẫn mãi yêu anh

Cảm ơn bạn đã đọc bài viết của mình. Mình sẽ rất hạnh phúc nếu bạn ghi lại đây những cảm nhận của bạn hoặc là những thắc mắc muốn được giải đáp thêm. Mình sẽ phản hồi bạn trực tiếp qua bình luận hoặc nếu cần, mình sẽ lên một bài viết mới để hồi đáp đầy đủ và chi tiết.

Bạn có thể kết nối với mình nhiều hơn tại: https://linktr.ee/hoaluongwriter

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Tìm kiếm điều gì đó . . .