Gửi lại anh tuổi hoa niên ta đã từng

Người yêu cũ không phải khi nào cũng để lại trong ta những ấn tượng xấu. Có những mối tình qua đi là mộng đẹp, có những con người xuất hiện là một phép ơn.

Có người yêu cũ làm ta oán hận, cũng có người ta muốn tặng lòng ân

Bạn có thể đi qua nhiều mối tình, đậm sâu hay bồng bột, thoáng chốc hay dài lâu. Có câu chuyện nào, dáng hình nào bạn khắc ghi một đời?

Lần đầu tiên tôi biết tới những rung động khác giới có lẽ là năm 14 tuổi. Đó là tình cảm thuần tuý, sáng trong và đáng trân trọng mà tôi may mắn có được trong đời. Cả đoạn tình cảm ấy và cả người ấy. Bây giờ đã là 14 năm có lẻ, chúng tôi vẫn thương quý nhau rất chân thành.

Tôi không biết anh thích tôi từ bao giờ vì có vẻ tôi là người say nắng trước. Nhưng anh thương sâu và thương lâu hơn. Hồi đó mới lớn đâu dám gọi bằng anh, toàn kêu chú cháu mà nào có họ hàng chi. Anh ở gần nhà dì, mỗi khi qua chơi tôi thường thấy anh làm việc gần đấy. Tôi còn nhớ dáng vẻ anh chăm chỉ lội nước, bắt cá. Lúc ấy cứ ví anh với lực sĩ Héc-quyn vì lậm phim hoạt hình. Anh tầm 20, rắn rỏi với chiếc răng khểnh và đôi mắt một mí rất duyên. Anh loay hoay dưới ánh nắng mặt trời còn tôi loay hoay trong nụ cười của anh.

14 năm, chúng tôi có nhiều kỉ niệm. Cũng chỉ đơn giản là những lúc được gặp nhau, cùng chơi đùa, cùng trò chuyện nhưng sự trong trẻo của tình cảm đầu đời khó lòng quên được. Mấy lần đầu gặp, tôi không dám nhìn thẳng, cũng không dám nói gì ngoài câu chào chú. Khi đấy dì tôi có con nhỏ, tôi hay ra phụ dì trông em, tả bỉm. Phụ thì ít mà ăn chực với ngủ lang thì nhiều.

Anh mê con nít nên thường qua chơi. Lâu ngày nhìn nhau quen mặt nên chẳng còn xa lạ như buổi đầu. Vậy mà chả hiểu sao mặt đứa nào cũng đỏ. Má tôi nóng ran nhưng cố tỏ ra bình thường còn anh chắc do mặt trời chói quá. Sau này mới vỡ lẽ anh ta cũng say nắng nên gặp nhau mặt đỏ au.

Tôi hồi đó hay mắc cỡ, toàn lấy cớ chơi với em để lờ anh đi. Tôi bày cho bọn nhóc cười, anh ngồi nhìn theo, cười ngốc. Có khi anh chơi cùng, có khi phụ tôi trông bọn trẻ. Nghĩ lại ngày ấy vui thật, cả anh, tôi và hai đứa nhỏ. Bọn tôi cười thoải mái, mệt thì chị em lăn ra ngủ. Dần dần mỗi lần tôi ra chơi đều thấy anh qua nhà dì. Tôi tưởng anh thân lắm ngờ đâu từ khi tôi hay tới lui anh mới năng qua lại hơn trước.

Dì tôi với anh đều làm đồng nuôi tôm cá, nhà cất tạm bợ giữa mênh mông. Bốn phía gió thổi lồng lộng. Không gian thoáng đãng, bốn bề đồng nước. Trên là nguyên vẹn một vòm trời không nóc nhà nào chắn ngang tầm mắt. Dưới là bóng mây bay hoạ dáng bầu trời. Trong làng chật chội, bố mẹ tôi khi ấy đã vào nam. Em kế tôi con trai nên hay ra đồng ông bà ngoại ở với cậu út. Tôi con gái lại hợp tính chú dì. Sẩy cha còn chú, sẩy mẹ bú dì.

Buổi tối ngoài đồng nền trời cao chót vót và trăng sáng vằng vặc, to như một mâm đồng. Vầng trăng tròn vành vạnh nhởn nhơ chơi giữa trời, không bị ánh đèn đường hay mái nhà nào phân tán. Tôi thích ngồi vắt vẻo trên cái chõng tre kê ngoài hông nhà dì rồi ngẩn ngơ ngắm trời ngó đất. Có đôi lần anh ghé sang chơi. Chuyện trò ít mà lòng thấy vui nhiều. Đôi khi chúng tôi lén nhìn nhau, bị người kia bắt gặp ngượng nghịu cười xoà. Đôi khi chỉ ngồi im mỗi người một đầu chõng hít cho no nê khí trời thanh sạch.

Anh chẳng bao giờ nói thích tôi, chỉ lẳng lặng thế thôi. Tôi khi học, cuối tuần mới ra chơi. Hầu như lần nào cũng gặp anh. Hồi đó không có điện thoại nên mọi sự tình cờ đều nhờ sắp xếp. Hôm nào không đụng mặt anh tôi cũng bắt đầu mong mong nhớ nhớ rồi hùi hụi ra về.

Tôi thích ăn ngon nhưng chưa biết mặc đẹp. Vả lại toàn đi học rồi đi ruộng, đâu sắm sửa gì nhiều. Vậy mà mỗi khi ra nhà dì tôi đã biết loay hoay tìm cái quần cái áo tươm tất, nhìn sao cho nữ tính nhất mới được. Anh hay mua đồ ăn vặt cho tôi. Cây kem, bim bim hay vài chai nước ngọt thôi nhưng mấy chị em tôi thích mê tơi.

Tôi nhớ hôm ghé nhà anh, anh bảo hái dừa pha nước uống. Tôi lẽo đẽo theo anh. Trông anh leo cây mà tôi cười ngất ngưởng. Bảo anh kiếp trước có phải tinh tinh không. May mà anh dễ tính, nghe vậy còn cười tít mắt hí. Tính anh phóng khoáng, pha nước dừa cũng chả giống ai. Hái một khi ba bốn trái, cho vào đấy cả mui đường cát thêm mấy quả chanh to rồi đổ vào thùng đá. Đấy là lần đầu và cũng là lần duy nhất tôi được uống kiểu đấy. Cũng là lần đầu biết cảm giác được một người con trai chăm sóc là như thế nào. Ly nước dừa mát lim trưa hè.

Còn có hôm tôi đến nhà ngoại. Chẳng biết anh đi đâu ngang qua gọi ra lấy đồ. Một túi to nào kem cây, kem hũ với chục chai nước ngọt, bim bim. Tôi cười nham nhở “em không phải con nít”. Khi đó tôi đã nghĩ người thương đã quý mà biết để ý đến người nhà mình nữa thì vui mười.

Có một chuyện tôi đã quên nhưng chị họ tôi nhắc. Anh chiều tôi quá mức, chẳng ngại ai nói gì. Hôm đó bên cậu có giỗ. Chúng tôi trải chiếu ra giữa sân cho thoáng. Anh ngồi kế tôi. Xung quanh cỡ hai mươi người. Anh cứ hỏi tôi thích ăn gì rồi gắp cho. Không hỏi thì anh lặng lẽ gắp. Mọi người cứ nhìn theo rồi thi thoảng chọc ghẹo. Mặt tôi bốc hoả. Anh chỉ cười xoà. Tôi muốn bỏ mứa vì thức ăn trong bát còn nhiều. Nhà tôi quan niệm không được bỏ thừa đồ ăn. Tôi nhìn anh cầu cứu, không dám nói. Anh nhìn thấy tôi phụng phịu nên trút đồ qua bát của mình, lặng lẽ ăn. Tôi thấy có lỗi quá nhưng cũng vui vui lạ.

Hôm tôi chuẩn bị vào nam anh rủ đi uống nước. Cho tới lúc đấy chúng tôi vẫn chưa từng nói thích nhau. Chỉ biết rõ mình dành tình cảm cho đối phương mất rồi. Tôi cứ nghĩ sẽ khóc vào đêm ấy, từ giã quê hương và chia tay “tình đầu”. Vậy mà tôi ráo hoảnh, mặt tỏ ra lạnh lùng. Anh gửi gói quà được bọc trong giấy màu. Một cuốn sổ, một cây viết và một sợi dây chuyền. Vào nam tôi mới dám mở ra xem. Anh nói tặng dây chuyền để giữ chân người mình thương.

Thời gian đầu chúng tôi liên lạc qua điện thoại bàn và thư tay. Tuần nào anh cũng gọi, tôi canh chủ nhật lên phụ bác để nghe nhờ. Anh viết thư, toàn thương với nhớ. Sau này khi quyết định dừng lại, tôi phải nén lòng đốt đi, không muốn cả hai bận lòng vì những điều xưa cũ. Anh gửi tôi tấm ảnh anh mặc sơ mi trắng, quần jean. Trông hiền lành và nam tính. Anh vẫn là Héc-quyn trong lòng tôi. Còn một tấm anh mặc áo khoác đen, cắt thành hình trái tim. Hai tấm này tôi giữ lại vì không nỡ đốt đi khuôn mặt của anh.

Anh vẫn gọi điện, viết thư, vẫn thi thoảng gửi quà. Chẳng hiểu sao thời gian qua đi và khoảng cách dài thêm nhưng tình cảm trong anh ngày càng lớn. Anh vào nam sau đó vài năm. Nhưng cô bé của anh lớn rồi, không còn thương anh nữa, xa mặt cách lòng. Tôi đã hết nghĩ về anh như một chàng trai mà xem anh như người thân trong nhà. Thắm thoắt hơn 10 năm cho mối tình thơ dại. Tôi quên rồi nhưng anh giữ mãi kỉ niệm ngày xưa, không buông xuống được.

Mãi tới 2017, anh lần nữa vào nam tìm tôi. Khi này đã 11 năm qua rồi. Tôi cũng đã đi qua vài cuộc tình. Anh nói vẫn còn thương nhiều lắm. Anh nói tôi như cánh chim muốn bay đi đâu, bay bao xa chỉ cần muốn hãy về đậu nơi anh. Anh chờ được. Chúng tôi ngồi với nhau cả buổi tối ở một quán nước ngoài trời. Tôi cần không gian thoáng đãng để không thấy ngột ngạt. Trân trọng anh, thương mến anh nhưng thương và yêu đã thôi song hành. Tôi chẳng thể nào dối gạt anh, càng không thể dối gạt mình dù tôi tin sự chân thành ấy có thể mang mười mấy năm ra kiểm chứng.

Nhìn anh vật vã với cảm xúc, tôi thấy mình ác quá. Tôi muốn hiểu vì sao anh vẫn thương khi cuộc đời đã biến thiên nhiều lắm. Hoá ra người anh thương là tôi mà không phải tôi. Chúng tôi đã có lúc không liên lạc với nhau vài năm, theo yêu cầu của tôi. Anh không dùng mạng xã hội nên cơ bản chẳng biết gì cuộc sống của nhau. Người anh thương là cô bé năm xưa, là người anh rung động của tuổi đôi mươi, là người cùng anh năm tháng thư từ qua lại. Tôi hiểu điều đó. Nó giống như bạn ở trong những ngày đông mà lòng mong nhớ mãi đêm trăng thanh mùa hạ.

Tôi nói với anh điều ấy. Tôi muốn anh nghĩ lại. Tôi cũng kiên quyết từ chối. Anh bảo chở anh về. Anh muốn ngồi sau em. Tôi đồng ý. Tôi chạy xe rất chậm, vừa đi vừa nói chuyện với anh. Tôi dặn anh quên tôi, dặn anh không liên lạc, dặn anh mở lòng với người khác giới. Tôi còn dặn anh cưới vợ rồi báo tôi biết để an lòng. Tôi nợ anh quá nhiều. Hơn mười năm tuổi trẻ và một khối tình nặng tựa đá đeo.

Tôi cầu mong anh tìm được hạnh phúc, một người yêu thương anh và chăm sóc được anh. Tôi cũng dặn anh cách cư xử với vợ con. Không biết anh còn nhớ không, có làm vậy không? Tôi chỉ lo anh buồn quá cưới đại một người rồi vô tình với người ta. Nhưng tôi tin vào bản chất của anh, người tốt vẫn tốt dù bên họ là ta hay là ai chăng nữa.

Hôm anh về tới quê, tôi gửi cho anh một tin nhắn, là bài thơ của Xuân Quỳnh:

“Hoa cúc tím trong bài hát cũ
 Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa
 Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ
 Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc”

Sau đó anh kết hôn thật, một người được mai mối cho. Anh không báo cho tôi khi làm đám cưới. Tôi nghe chú dì nói lại. Tôi tin anh có lí do của mình nên không làm phiền. Anh an ổn là được. Tôi từng rất sợ anh sẽ ôm mối tình đó cả đời. Tôi không có khả năng đáp lại. Bây giờ thì yên tâm hơn rồi.

Lúc con anh hơn một tuổi anh mới gọi cho tôi. Anh bảo anh làm như em nói rồi. Anh cưới vợ, anh sinh con. Lúc đầu thấy chị cũng được nên anh cưới, anh hơn 30 tuổi rồi. Tình cảm dành cho tôi cũng vô vọng. Anh còn bà nội và mẹ già luôn thúc giục. Sau này vợ chồng ở với nhau có con, anh tập trung cho gia đình. Con gái giống anh nhiều.

Lại hơn một năm nữa, anh gọi tôi vào một đêm muộn cách đây ít lâu. Lần gọi này làm tôi dư chấn mấy ngày. Chúng tôi hỏi han cuộc sống của nhau. Tôi vẫn như bà già, nhắc anh đối tốt với vợ con nhiều vào. Tôi sợ anh không hết lòng làm người ta thiệt thòi. Anh hối tôi chuyện chồng con, lần nào cũng vậy. Tôi biết rõ vì sao. Cũng giống như tôi không thể bên anh nên luôn mong anh sớm có vợ. Anh nói tôi hay ốm vặt, đã vậy còn không biết chăm sóc bản thân. Không lấy chồng rồi lủi thủi một mình, không ai chăm sóc. Tôi nghe xong chỉ cười, chúng tôi thật giống nhau.

Tôi không dám đụng vào quá khứ. Nhưng anh đụng rồi. Anh hỏi tôi có bao giờ hối tiếc? Hỏi tôi chưa từng mong người cùng anh lúc này là tôi sao? Tôi hơi bối rối nhưng cố trấn tĩnh lại. Tôi nói thật với anh “Có chứ, cũng có lúc em thấy tiếc nuối lắm nhưng chúng ta cần chấp nhận. Em đã không còn xem anh là người yêu gần 10 năm nay rồi thì sao em lại muốn bên anh lúc này được. Chỉ là em vẫn nhớ những điều đẹp đẽ mình từng có với nhau thôi”. Anh trả lời xen chút ngập ngừng, hình như anh sắp khóc rồi, tôi từng làm anh khóc mấy lần, “Anh thì nuối tiếc nhiều lắm. Sao không thể là em?”.

Miệng tôi đắng ngắt và khô khốc. Tôi biết trả lời anh thế nào? Tôi dặn anh trân trọng những gì anh đang có, vợ con anh và cuộc sống đang yên ổn của anh. Hãy để yên cho quá khứ ngủ vùi. Sau hôm nay, anh lại ngừng liên lạc với em đi. Một năm, hai năm gọi điện hỏi thăm nhau một lần là đủ. Tôi không muốn cuộc đời của ba người xáo trộn chỉ bởi vì câu chuyện hai người trẻ từng thương nhau.

Hôm đó tôi viết cho anh mấy dòng:

“Cảm ơn vì đã thương em nhiều ngần ấy, trong suốt từng ấy năm!

Cảm ơn vì đã luôn bao dung và tha thứ!

Bấy nhiêu thôi đã đủ may mắn rồi.

Anh phải hạnh phúc thật nhiều nhé, “tình đầu”

Thi thoảng hỏi thăm nhau là được, đừng vấn vương cũng đừng nuối tiếc.

Ta đã lỡ bước qua nhau lâu rồi…

Mỗi mối tình qua đi đều ít nhiều để lại trong lòng mình khoảng trống. Hoặc nhanh chóng lấp đầy hoặc mãi chẳng nguôi ngoai.

Viết tặng người bạn tuổi hoa niên của em! L.V.H

Đọc thêm bài viết của Sẻ nâu nhé!

2 bình luận

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Tìm kiếm điều gì đó . . .