Hà Nội mùa thu bao lần tôi lỡ hẹn

Bạn có từng hẹn gặp lại Hà Nội trong những ngày thu đang đẹp nhất? Gần tàn mùa thu qua, tôi vẫn chưa lần nào được thật sự hòa mình vào hơi thở của thành phố này những ngày mùa đủng đỉnh.

Hà Nội mùa thu bao lần làm thổn thức trái tim người thương nó

Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng

Cây bàng lá đỏ nằm kề bên nhau

Phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu…” 

(Nhớ mùa thu Hà Nội – Trịnh Công Sơn)

Hà Nội mùa thu đi vào tiềm thức của bao người Việt, và dĩ nhiên là của cả riêng tôi, có lẽ không chỉ từ những lần được đắm mình vào mùa thu của thủ đô mà còn bởi những ca từ đẹp như nắng vàng rót mật, những ảnh phim lung linh trong dáng vẻ trầm buồn của bao con phố nhỏ. 

Tôi đã nhiều lần tự đặt cho mình một cuộc hẹn với Hà Nội vào ngày bầu trời Hà Nội thu nhất. Thu như trong bao nhiêu bài hát tôi từng nghe, để bắt gặp những cây cơm nguội vàng rơi xác lá, bắt gặp những phố xưa nhà cũ loang lổ rêu phong, bắt gặp hương cốm mới dẻo thơm mùa gặt, bắt gặp một Hà Nội chầm chậm nhịp riêng giữa bộn bề, hối hả. 

Tôi đã ở Hà Nội những ngày tháng mười mưa rơi mờ câu hát. Chẳng có cơm nguội vàng rực lên góc phố. Chẳng có cành bàng lá đỏ thắp nến thủ đô. Chẳng có hương hoa sữa nồng nàn con hẻm nhỏ. Chỉ có lá rụng đầy vỉa hè Phan Đình Phùng. Chỉ có mưa giăng mắc đầy, chùng chình thêm kỷ niệm. Chỉ có cốm vẫn xanh trong chiếc lá sen lành.

Tôi lỡ hẹn với mùa thu dù vẫn ở trong lòng Hà Nội, giữa mùa thu. Hứa với lòng mình một ngày nào đó, trong nhiều năm sau nữa, tôi nhất định đến Hà Nội vào khi thu đương đượm. Để qua Phan Đình Phùng ngắm lá bay xao xác vỉa hè. Để ngẩn ngơ theo tà áo dài vấn vương làn gió. Để cưng nựng cúc họa mi cánh nhỏ lác đác đầu mùa. Để an tĩnh trong một quán cóc, nhìn dòng người lao nhanh ngoài phố, nhìn dòng đời chậm rơi trong nhịp thở. 

Những ngày phố nhỏ này hanh hao, tôi lại thèm lang thang trên những con đường dọc ngang Hà Nội, lang thang tìm kiếm một cái tôi đã khác những ngày xưa, trong một chiều không gian chỉ riêng Hà Nội có, mang những tâm tình chỉ riêng Hà Nội ban. Chắc là tôi sẽ nhớ. Nhớ Hà Nội những trưa hè chang chang nắng cháy, mặt hồ Tây lấp loáng ánh vàng. Nhớ Hà Nội mùa xuân mờ hơi lạnh, lũ chồi non e ấp cựa mình. Nhớ Hà Nội đánh rơi cuộc tình, chênh chao kỷ niệm đôi bờ nhớ – quên. 

“Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người

Lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai…”

Tôi có vài cuộc hẹn với người thủ đô. Tôi đã lỡ nhiều mùa thu dang dở. Nhưng Hà Nội vẫn vẹn nguyên ở đó, thật gần. Cái gần ủi an của những kẻ thương xa vắng lâu ngày đành bấm bụng gần là trong khi hiện hữu trong nghĩ suy người còn lại. Người Hà Nội. Tin Hà Nội. Ảnh Hà Nội. Tất cả dịu dàng len lỏi vào tôi mỗi ngày thêm thôi thúc. Thứ tình yêu kỳ lạ, thứ tình yêu chưa bao giờ mất. Vấn vương và day dứt, cũng rất đỗi yên lành. 

Có lẽ, tôi yêu Hà Nội bởi si mê cái đẹp. Cái đẹp của mùa thu bút mực không tả hết. Cái đẹp của mùa thu gió không thổi qua nổi những thước phim. Cái đẹp của những nhớ nhung cách muôn trùng địa lý.

Tôi từng mơ nhiều về một ngày đặt chân tới Hà Nội trong tiết trời lạnh lành se da mảnh, được mặc chiếc áo len dày vừa phải, co nhẹ vai khi vừa hạ cánh ở sân bay. Tôi sẽ hít hà làn hơi rười rượi để khí trời chỉ có khi cuối thu đầu đông xông vào phế quản. 

Tôi mơ một lần ngồi co ro trong quán nhỏ, mùi cà phê nồng nàn ướp đẫm mảnh hồn hoang. Quán nhỏ, đèn vàng treo heo hắt, bức tường cũ kỹ, những khung tranh nhỏ cổ như là phố. Còn gì thú hơn được ngồi trên một chiếc ghế gỗ thấp, bên một chiếc bàn thấp, ngửi mùi cà phê nóng, cắn hướng dương nỏ. 

Tôi sẽ ngồi im ở đấy, hai bàn tay khum khum ôm lấy thành ly cà phê nóng, mũi ngấu nghiến từng chút hương và đôi mắt đong đưa theo cử động nhẹ nhàng của chiếc đèn treo hay một chậu dây leo ngoài khung cửa. Tôi thích cái chậm chạp của mùa thu, thích hơi thở quẩn quanh khói của những ngày đầu đông. Một cái gì chầm chậm như nhựa sống, không bừng bừng sục sôi mà âm thầm nuôi sống hình hài. 

Hà Nội cũng nợ tôi những cuộc hẹn. Tôi nợ Hà Nội chút thời gian. Tôi nhớ cái hẹn ngủ lại ở nhà chị Hòa, tò mò không biết chỗ ở của một người nghiện sách sẽ ra sao. Tôi nhớ cái hẹn với chị Chấu, chị Thùy, hai người hứa lo khoản ăn chơi nên tôi nhất định không để lỡ “vourcher” hậu hĩnh. Tôi nhớ cái hẹn với cậu em mới quen, cũng muốn xem điều gì thôi thúc cậu inbox xin được gặp. Hình như tôi còn bỏ rơi vài cuộc hẹn với những người bạn quen từ trên FB, tới lúc đó hô lên, không biết ai sẽ đến gặp mình? 

Đôi lần tôi tự nhủ, nếu quá yêu Hà Nội, liệu tôi có đủ dũng cảm đến chọn nơi này nhưng có lẽ, tôi chỉ hợp với những cuộc tình xa. Đủ xa để nuôi trong lòng nhung nhớ, để gặm nhấm niềm khắc khoải riêng mang. Đủ gần để khi cần vẫn có thể đến bên, chờ nhau sau một chuyến bay chẳng quá dài. 

Hà Nội hiểu tôi tận cùng những yếu đuối, những mong manh, những khát khao, những cuồng nhiệt. Hà Nội dạy tôi nhiều về tình yêu. Hà Nội dạy tôi nhiều về những điều cần buông và cần giữ. Hà Nội giúp tôi trả lời những câu hỏi lớn trong đời để chọn cho mình điều gì xứng đáng. Một ngày đó, thong dong giữa trời thu Hà Nội, tôi sẽ tìm thấy mình với niềm yêu tha thiết. 

Tôi nhiều lần lỡ hẹn với mùa thu. Tôi nhiều lần có hẹn với mùa thu. Một ngày nào đó tôi sẽ đến, ngồi bên Hà Nội, nghe thu thầm thì qua làn tóc mảnh.

“Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người

Lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai

Sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi

Sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi.”

Cảm ơn bạn đã đọc bài! Chia sẻ với mình ở phần bình luận nếu bạn thấy bản thân trong bài viết này nha.
Bạn có thể đọc thêm về kỹ thuật viết lách tại đây, các bài viết về hành trình trở thành người viết của mình tại đây và các sáng tác trữ tình của Sẻ nâu tại đây.

Ghé thăm mình tại LinkedInInstagram và Facebook để kết nối nhiều hơn nghen!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Tìm kiếm điều gì đó . . .