Chưa đành lòng nói chia xa

(Dành cho Đen yêu dấu, nhớ con, nhớ con…)

Nay, tôi về nhà khi trăng chỉ còn như quả bóng nhỏ ai ném đại lên giữa trời khuya. Tôi lóng ngóng mở cửa, chẳng đứa nào hớn hở chạy lăng xăng ra liếm tay hay nhảy chồm lên để ôm mặc kệ mấy song cửa sắt gỉ sét chắn giữa. Cũng chẳng có đứa nào láu cá, rình tôi không để ý là phóng tọt ra ngoài đường rồi lang thang mãi ở bãi đất trống trước nhà tới khi chán chê mới thèm về đứng trước cửa quẩy đuôi.

Tôi nhớ Đen…

Đen là một bé cún tinh nghịch tôi nuôi từ năm 2019
Đen là một bé cún tinh nghịch tôi nuôi từ năm 2019

Nhớ mỗi lần xe chưa dừng trước cổng nhà là cu cậu phi nước đại từ dưới sân sau lên, miệng sủa vài tiếng lấy lệ, bốn chân dài sải ra hết cỡ. Lông Đen xoăn và dài, chạy tới đâu rung rinh tới đó. Nom vừa hài hước lại vừa thấy cưng. Một “đứa trẻ” tinh nghịch và luôn vui vẻ mỗi khi được làm nhiệm vụ lớn lao là đón chủ.

Từ hồi có Đen, tôi không còn cảm thấy cô đơn mỗi khi về nhà, dù chuyến đi có dài bao lâu, có xa bao nhiêu. Hễ tôi về nhà sẽ luôn có Đen lao ra để liếm láp, để ôm chầm lấy rồi nũng nịu đòi được cưng nựng. Đen biết cách làm cho người ta yêu bởi mấy hành động lém lỉnh hay có lúc cũng nhõng nhẽo như một đứa trẻ. Mà bọn trẻ con ấy, biết cách làm người ta không thể không yêu…

Thường, khi tôi về, Đen sẽ luấn quấn quanh chân, không muốn rời. Dắt xe vào nhà rồi đóng cửa lại vẫn sẽ thấy Đen còn ở bên ngoài, ngóc đầu lên nhìn theo tới khi tôi tắt điện và bước đi. Tôi bước trong nhà, nghe được tiếng Đen chạy bên ngoài, dọc hành lang bên hông nhà, song song với bước chân tôi. Đen biết tôi sẽ xuống sau nhà để tắm rửa. Vậy nên khi nào tôi mở cửa sau cũng đã thấy Đen ở đó, háo hức le le lưỡi và trèo tót lên mấy bậc tam cấp để đón.

Căn nhà từ hôm ấy vắng lặng. Đen không ra đón tôi như vẫn thường. Cả con Ki hàng ngày hay bắt chước em Đen để được thương thì lâu nay cũng im lìm chẳng buồn sủa tiếng nào. Tôi để ý Ki suốt từ hôm Đen mất. Nó nằm buồn hiu, không thiết tha ăn uống và đôi mắt ẩn chứa nỗi niềm gì, buồn lắm. Tôi hỏi Ki có nhớ em Đen không. Ki chỉ lẳng lặng quay đầu sang một bên rồi lại rúc lên hai chân trước, trở về với cái dáng điệu buồn bã vừa mới.

Đêm trước ngày Đen mất, khi tôi cố đút cho Đen mẩu xúc xích nhỏ, Ki cũng chúi mũi vào người em rồi hẩy hẩy. Đôi chân Đen run lên một chút, rất khẽ rồi sau đó bất động. Vậy là Đen đã đi…

Trước hôm lên Sài Gòn, tôi đã sợ. Sợ Đen không thể chờ tới khi tôi về nhà. Sợ Đen phải chịu đau đớn một mình, từ khi bệnh, Đen toàn lủi thủi lết ra vườn nằm, không muốn gần ai. Sợ Đen mất khi không ai ở nhà, con sẽ nằm đó, cứng đờ và lạnh lẽo. Tôi đã tưởng tượng khuôn mặt ngố tàu của Đen cùng thân hình đầy lông lá nằm trên mặt đất, cứng đờ, cô độc. Tôi đã khấn thầm trong đầu bao nhiêu lần để Đen có thể đợi tới khi tôi quay về. Nếu Đen ra đi, ít nhất là ra đi khi có tôi bên cạnh, để tôi được yêu thương Đen trong những phút cuối đời, vuốt ve Đen một chút trước khi con chẳng còn gì để vương vấn lại nơi này.

Thật may, Đen của tôi can đảm và ngoan cường. Con đã chờ được tôi. Con đã cố gắng dù phải chịu đau đớn về thể xác và hệ thần kinh bị virus ăn mòn. Khoảnh khắc con ngưng thở, tôi đã nhìn rất lâu vào khuôn mặt ấy. Khuôn mặt thân thương bao lần rúc vào lòng tôi, khuôn mặt lúc nào cũng háo hức mỗi khi tôi dang tay ôm lấy. Rồi tôi khóc. Khóc nức nở. Vậy là Đen đã thật sự bỏ tôi mà đi.

Bệnh làm cho mắt con mờ hẳn, ghèn đầy ra, khi tôi huơ tay trước mặt Đen cũng không còn cử động được con ngươi nữa. Đến cái đuôi lông lá xồm xồm mấy hôm còn cố vẫy để đáp lại tôi vậy mà cũng không thể động đậy thêm một chút. Con tiểu són ra, nước tiểu làm ướt một đám lông khô bết từ lâu nay. Nước dãi chảy ra cũng làm ướt một bên mặt. Miệng Đen không khép kín nhưng cũng không mở rộng. Cả ngày hôm đó con thở khó, hơi thở gấp gáp và nặng nề. Mỗi lần hít vào thở ra là bụng lại phập phồng rõ rệt. Hơi thở to, toàn thân con bất động, chỉ có thể nằm im một tư thế. Đen đáng thương!

Nhìn con như vậy, tôi đã biết là ngày cuối cùng. Cố dỗ thế nào Đen cũng không ăn không uống. Chỉ cứ nằm thế thôi, nằm chờ tới khi hơi thở yếu ớt kia ngưng hẳn. Lúc thử vuốt mắt cho Đen yên nghỉ, tôi đã nghĩ tới lúc Đen được giải thoát khỏi khổ đau. Từ khi bệnh, con đã quá đau đớn rồi. Nhất là, con buồn bã, tự kỷ và chịu đựng. Một “em bé” khổ sở.

Nếu có điều gì làm Đen ra đi nhanh chóng, một tai nạn chẳng hạn, có khi con sẽ không khổ vì chịu đau gần cả tuần liền. Tôi đã có lúc nghĩ thế. Nhưng khi mẹ bế Đen đặt vào huyệt, mẹ nói Đen sống như vậy cũng hạnh phúc rồi. Có mọi người thương yêu, không bị bán cho người ta ăn thịt và khi chết thì có người khóc thương, được chôn cất trong vườn nhà. Lúc con đi, có tôi và anh Ki bên cạnh yêu thương. Lúc con đi, có ba mẹ con tôi vừa khóc vừa đặt con xuống huyệt. Tôi lại thấy mẹ nói cũng phải.

Chỉ là những hôm đi đâu ra ngoài về, tôi nhớ Đen nhiều quá.

Nhớ bộ lông dài che kín hai con mắt, mỗi cử động đều lúc lắc qua lại. Nhớ bốn chân to khỏe, chạy nhanh như bay và cướp ăn của anh Ki thần sầu. Nhớ khuôn mặt vừa đáng yêu lại vừa láu cá, vừa thấy thương lại vừa thấy điêu. Nhớ cái mũi đen nhỏ ươn ướt cả ngày và những lúc Đen gục đầu vào người tôi để được xoa xoa như khi còn bé tí. Nhớ cả cái vẻ hớn hở khi đón tôi về hay dỗi hờn vì tôi lỡ to tiếng, lỡ quan tâm Bông hơn. Nhưng có nhớ thế nào thì Đen cũng đã ngủ ngoan ở góc vườn, dưới bóng cây mít và cây khế. Chỗ ấy mát, chắc con sẽ thích. Tôi đã tưởng tượng ra dáng ngồi với khuôn mặt quen thuộc của Đen. Chắc là con cũng sẽ vui thôi, con không bị giày vò thêm nữa. Nghĩ thế mà tôi vẫn thấy nhớ Đen quá.

Bên kia chó nhà người ta đang sủa inh ỏi những tiếng khó nghe. Chỉ có Đen của tôi là lặng im dưới mấy tấc đất rồi…

Cảm ơn bạn đã đọc bài! Chia sẻ với mình ở phần bình luận nếu bạn thấy bản thân trong bài viết này nha.
Bạn có thể đọc thêm về kỹ thuật viết lách tại đây, các bài viết về hành trình trở thành người viết tự do của mình tại đây và các sáng tác trữ tình của Sẻ nâu tại đây.

Ghé thăm mình tại LinkedInInstagram và Facebook để kết nối nhiều hơn nghen!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Tìm kiếm điều gì đó . . .