Cappuccino đêm mưa mùa hạ

Hơi nóng của một ly cappuccino làm ấm đêm mưa lạnh lẽo và lòng người cũng lưu dấu hương thơm nồng nàn cùng dư vị ngầy ngậy béo của cà phê ngon hòa quyện với sữa.

Ảnh mình chụp laptop và ly cappu ở Anna Cafeteria khi đi cà phê một mình

Đêm mùa hạ. Nhà không điện. Cơn mưa ầm ào kéo qua, chẳng mấy chốc nước đã trắng băng một góc sân. Nước từ mái tôn đổ xuống theo từng lớp sóng nhấp nhô của tấm kim loại thành từng đường kẻ sọc lấp loáng. Khi ánh sáng ngoài trời tắt hẳn nhường chỗ cho đêm, những giọt mưa cũng hóa dịu dàng. Mưa nhẹ hơn, trời trong hơn và gió mang theo hơi lạnh se sẽ, dễ chịu như những ngày đầu xuân khứ hồi trong khoảnh khắc.

Tôi chọn trang phục thoải mái, gom laptop và điện thoại cho vào giỏ rồi dắt xe ra. Không khí lạnh từng chút mơn man lên lớp biểu bì, những bụi mưa sà nhẹ xuống mặt, đôi lúc làm tôi rùng mình khe khẽ. Chạy xe qua những khoảng đất trống, không đèn đường, không người qua lại, mình tôi tận hưởng nguyên một bầu không, thấy lòng mình phơi phới ngay cả khi cơn mưa buổi tối làm cho mọi thứ trước mặt có trở nên ướt át, khó nhìn.

Tôi bước vào quán cà phê quen thuộc. Anna Cafeteria sáng đèn, tĩnh lặng nép sau mấy gốc si lớn xanh thẫm và vài chiếc dù lô nhô như nấm. Không gian yên ả mời mọc người qua phố ghé vào trú ngụ, dẫu chỉ tạm dài bằng thời gian để người ta nhâm nhi một ly cà phê nóng. Bước qua cánh cửa kính với tay nắm cách điệu hình hòm thư gỗ là không gian lớn với những ghế sofa được bày biện với những chiếc gối cam bọc vải xô dưới ánh đèn vàng ấm cúng và những chiếc bàn gỗ cũng một màu vàng nâu tương đồng. Nội thất quán lập tức mang đến cảm giấc ấm áp vỗ về, xoa dịu cơ thể còn vương hơi lạnh từ ngoài trời. Quán có điều hòa nhưng không khí trong phòng tối nay ấm hơn bên ngoài. Tiếng nhạc không lời du dương tạo cảm giác thoải mái như ta đang được ở trong một căn phòng riêng, tận hưởng buổi tối theo cách của mình.

Bình thường, khi đến quán vào ban ngày, tôi sẽ chọn chiếc bàn gần cửa sổ để ngắm ánh nắng xuyên qua giếng trời, rơi vương vãi lên những bức tường trước mặt, làm mấy chậu cây kiểng kê gần cửa kính xanh lên màu mướt mắt. Đêm may mưa, tôi từ chối chỗ ngồi quen thuộc mà chọn chiếc bàn phía trong, nơi có sẵn ổ điện và độ cao của bàn ghế cũng phù hợp cho những ai muốn làm việc. Có lẽ tôi thích đến Anna cũng vì vậy. Vì nơi này mang tới cho người ta cảm giác thuộc về, khiến người ta có thể thoải mái ngồi lê la cả ngày ngay cả khi tụ tập cùng bè bạn hay đơn giản là cà phê một mình với chiếc máy tính mở thường trực trước mặt. 

Có phải chúng ta đều như vậy, bịn rịn với một nơi mà mình thấy mình thuộc về, dẫu đôi khi chỉ là vay mượn? Và ta cũng vấn vương một người mà ta thấy mình thuộc về, dẫu đôi khi chỉ là trong thoáng chốc?

Khi tôi vào, quán vẫn còn vắng khách, ngoài tôi ra chỉ có một bàn nữa ngồi phía xa. Mấy phút sau thì họ rời đi, trả lại không gian thoang thoảng mùi cà phê hạt rang xay và tiếng nhạc vẫn dìu dặt làm tôi khe khẽ ngân nga trong lòng. Như cái cách mà cậu bé Zeze’ trong “Cây cam ngọt của tôi” nói về âm nhạc ấy. Tôi gọi một ly cappuccino nóng, chẳng phải vì nghiện cà phê tới phát thèm mà vì hôm nay trời mưa lạnh. Cái lạnh len lỏi trên những tế bào xúc giác làm tôi thèm uống một thức gì nóng hổi. Và trước hương thơm của cà phê cappuccino, tôi làm sao có thể khước từ.

Cappuccino là món đồ uống xuất phát từ nước Ý với thành phần chính gồm cà phê Espresso, sữa và bột ca cao hoặc bột quế. Người ta thường đựng cappu trong một chiếc ly sứ trắng dày với đáy nhỏ miệng lớn, đặt trên một chiếc đĩa sứ cũng trắng tinh. Màu trắng của món đồ sứ được tráng men bóng tinh tế hơn dưới ánh đèn và hài hòa với màu nâu của cà phê, bột quế và màu trắng nhờ nhờ của sữa. Tôi kéo ly cà phê để bên cạnh máy tính, giơ điện thoại lên quay chụp một lát. Vậy là đã có mấy tấm hình và vài video để dùng cho mỗi lần cần thứ gì đẹp đẹp minh họa cho nội dung. Tập tành chụp ảnh mãi cũng thành quen. Tôi dần thích lưu giữ lại những trải nghiệm trong đời bằng hình ảnh hơn là phó mặc cho sự hữu hạn của trí nhớ. Chỉ tiếc một điều là hình ảnh hay video cũng không thể giữ lại hộ tôi mùi thơm của cà phê với sữa nóng được làm barista khéo léo làm cho sủi bọt.

Ly cappuccino của tôi được trang trí hình trái tim cách điệu xinh xắn. Tôi thường mê cappuccino vì những hình vẽ bằng bột quế thơm thơm với hai màu trắng – nâu đơn giản hơn là hương vị của nó. Với một người có xu hướng thiên ngọt như tôi, cappu là thức uống khá nhạt. Có lẽ vì vậy mà tại Anna Cafeteria, thợ pha chế thường đặt một chiếc bánh biscuit nhỏ nhân mứt dâu cùng một túi đường que be bé cho khách dùng kèm. Khi đã làm dịch vụ thì sự tinh tế bao giờ cũng được đánh giá cao.

Sợ làm hỏng hình trái tim được vẽ trên bọt sữa và cà phê, tôi đưa ly cappu lên mũi để khướu giác thưởng thức no nê trước rồi mới kê lên môi nhấp một chút khẽ khàng. Vị cappu nhàn nhạt, beo béo, không quyến rũ tới khó cưỡng như hương thơm của nó. Xé một góc nhỏ trên túi đường que, đổ khe khẽ cho từng tinh thể vuông vức lấp lánh rơi xuống bề mặt sủi bọt rồi biến mất, tôi hài lòng lấy chiếc muỗng inox nhỏ xíu khuấy đều qua lại. Khẽ nghiêng lòng muỗng, khuấy theo một chiều duy nhất, tôi vẽ được hình xoắn ốc nhờ những đường vân nâu xen trắng, nom thích mắt.

Ở Anna có bán cả bánh ngọt và vài món đồ ăn vặt. Tôi đã định gọi một chút bánh ngọt để thưởng cùng cà phê nhưng lại thôi. Một ly cà phê với đường sữa đã quá đủ cho buổi tối. Thử cắn một mẩu nhỏ trên chiếc bánh biscuit được bày chung với cappu, lưỡi tôi cảm nhận rõ ràng vị của bơ sữa béo ngậy, ngọt gắt. Mặc dù không phải fan của biscuit, tôi cũng phải đồng tình rằng vị ngọt gắt của nó cân bằng lại vị béo nhần nhận đắng của cappu. Một sự kết hợp đủ để tôi lần nữa nghiệm ra rằng những thứ tưởng chừng không liên quan nhưng khi đi cùng nhau vẫn có thể tạo ra sự hài hòa. Nhận định cá nhân của chúng ta đôi lúc cũng chẳng có ích gì. Thực tế chứng minh cho những điều ngược lại và chỉ khi ta chịu thử mới biết mình sẽ nhận được kết quả ra sao.

Ngồi trong quán, tiếng người trò chuyện, tiếng nhạc tình réo rắt át đi những âm thanh của phố xá bên ngoài. Tôi chẳng thể đoán được ngoài trời đang mưa hay đã tạnh, giữ cho mình tập trung trong khi xung quanh ồn ã tiếng nói cười đã là một sự cố gắng rồi. Thật ra cũng không phải điều gì quá đáng sợ vì khi mang máy tính ra quán cà phê làm việc, tôi cũng quen với những âm thanh lộn xộn của nó. Thú thật là, chính sự xô bồ ấy đôi khi cũng mang tới những cảm hứng cho tôi viết ra một thứ gì đó. Không hẳn cứ tĩnh lặng mới là điều kiện hoàn hảo cho việc sáng tạo. Sự đổi mới không gian làm việc đã luôn là một trong những phương pháp tạo cảm hứng được nhiều người viết áp dụng.

Nhạc vẫn phát không ngừng từ bài này sang bài khác, ly cappuccino của tôi đã nhạt và vơi đi ngót nửa. Lúc này chỉ còn những bọt kem nâu be bám trên lòng ly và những vệt cà phê khô sậm đi gần miệng chiếc ly sứ trắng. Cà phê nhạt, bánh biscuit cũng chỉ còn một nửa, tôi đã gần xong bài viết của mình.

Quán mỗi lúc càng đông khách. Một gia đình gồm người lớn và trẻ nhỏ kéo vào quán tổ chức sinh nhật, không gian ồn ào và lộn xộn ngay tắp lự. Nói cười to tiếng, chạy giỡn loanh quanh, âm thanh từ bàn bên ấy làm không khí chung của tầng hai quán nơi tôi ngồi mất đi hoàn toàn vẻ yên tĩnh vốn có. Đến cả tiếng nhạc phát ra từ chiếc loa trên tường cũng bị những tiếng ồn của khách át mất. 

Đã đến lúc tôi trở lại với ly cappuccino của mình… Đợi lát nữa chạy xe trên đường về, đêm sẽ trả cho tôi vẻ yên tĩnh u huyền cần có.

Nếu bạn muốn đọc thêm về cà phê:

Cà phê một mình

Những ngày chớm nở hương cà phê

Hà Nội tan trong ly cà phê Giảng

Cảm ơn bạn đã đọc bài! Chia sẻ với mình ở phần bình luận nếu bạn thấy bản thân trong bài viết này nha.
Bạn có thể đọc thêm về kỹ thuật viết lách tại đây, các bài viết về hành trình trở thành người viết tự do của mình tại đây và các sáng tác trữ tình của Sẻ nâu tại đây.

Ghé thăm mình tại LinkedInInstagram và Facebook để kết nối nhiều hơn nghen!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Tìm kiếm điều gì đó . . .