Những ngày chớm nở hương cà phê

Đôi khi người ta yêu một thức uống không hẳn vì khoái cảm vị giác mà chỉ vì một mùi hương. Như là… hương cà phê nóng quẩn quanh trong những sớm mai lành lạnh nơi hiên nhà.

Tôi không phải một kẻ mê cà phê. Những lần đầu uống thử, cà phê như trầu cay làm tôi say trong vị đắng lẫn hương thơm đặc trưng đến nồng cánh mũi. Thứ đồ uống đầy cafein khiến tôi chóng mặt, tim đập nhanh. Tôi choáng. Cà phê không giúp tôi tỉnh táo hơn, ngược lại, kéo tôi theo cơn buồn ngủ và cảm giác uể oải hơn bình thường.

Tôi không dùng cà phê để tìm kiếm sự hưng phấn khi làm việc. Tôi cũng chẳng mấy khi tự pha hay tự chọn một ly cà phê mỗi khi có dịp hẹn hò quán xá. Cà phê trong tôi từng là một thứ đồ uống sở hữu hương thơm nồng nàn, quyến luyến người ta như một cô gái nóng bỏng biết cách khiêu gợi những say mê. Bởi lẽ ấy nên không ít người đắm chìm trong hương vị của thứ hạt được rang xay thơm nức mũi, khối kẻ lâng lâng trong trạng thái phấn chấn mà cà phê mang lại.

Thời gian này tôi ra ngoài nhiều hơn, những lần ngồi cà phê dường như đã bắt đầu thân quen. Quán xá không chỉ còn là nơi gặp gỡ bạn bè, chuyện trò cùng nhau về những ngày đang sống. Quán xá dần dà làm tôi thương với hương cà phê ngào ngạt, với những lối decor mang phong cách đặc trưng. Tôi không còn xây xẩm vị cà phê mà thử uống thêm nhiều kiểu pha chế khác nhau. Bắt đầu từ cà phê sữa, nhiều sữa, ít cà phê, một thức uống dễ dàng cho người mới “tập chơi cà” như tôi.

Tôi thích cà phê được pha phin theo cách truyền thống của người Việt, thích nhìn từng giọt cà phê tí tách rơi xuống, vỡ ra trên mặt nước. Những ngày còn làm phục vụ trong một quán cà phê thời sinh viên, có lần tôi tần ngần ngồi ngắm từng giọt nâu đậm sóng sánh rơi dần.

Tôi thích mùi thơm và vị đắng của cà phê nhưng không phải thứ cà phê trong veo từ máy pha, cũng không phải dạng nguyên chất màu đen sánh. Tôi thích sự hòa quyện giữa vị ngọt hắc của sữa đặc và vị đắng hơi chua của cà phê. Chúng như những người tình. Một bên ngọt ngào, say đắm; một bên đắng đót, si mê cùng hòa trong bản tango nóng bỏng của vị giác làm râm ran nơi đầu lưỡi.

Lần trước đến Hà Nội, tôi thử gọi một ly cà phê trứng Giảng. Cà phê nóng uống trong một trưa Hà Nội đầy nắng, chẳng hiểu sao vẫn gióng một hồi chuông vào tâm thức, khiến tôi tỉnh ngộ. Khi đó, lần đầu tiên tôi biết một ly cà phê có thể ngon thế nào. Và cũng là lần đầu tiên tôi cảm nhận trọn vẹn hương vị của một ly cà phê nóng.

Có lẽ bởi lớp kem trứng phía trên mơn trớn vị giác ở những phút ban đầu, tôi sẵn sàng hơn để khám phá vị đắng nhần nhận thấm dần sau đó mà không quá cảnh giác. Cà phê trứng có lớp kem trứng được đánh lên sền sệt, ngọt vị ngọt của sữa đặc và đường, thơm mùi thơm của cà phê, trứng và sữa. Lớp kem màu vàng sữa, sóng sánh, thả muỗng con vào múc lên có thể kéo ra được thành một sợi kem trứng trông như phô mai chảy.

Mùi thơm ngọt béo của lòng đỏ trứng gà cùng với mùi thơm của sữa đặc, của đường và có thể, của mật ong, khiến tôi không thể cưỡng lại mà đưa muỗng múc liên hồi. Bỏ chiếc muỗng con sang một bên để đôi môi làm việc của nó, tôi đưa miệng hớp một miếng kem trứng, vị béo ngọt xông thẳng vào các giác quan. Tê tái vì sung sướng. Cảm giác ấy chỉ những kẻ hảo ngọt và thích các loại kem mới có thể tận hưởng hết được.

Sau khi lớp kem trứng nhanh chóng được tiêu thụ hết, lưỡi tôi cảm nhận dần vị đắng của cà phê đen bên dưới. Vị đắng được điều hòa lại nhờ hương vị còn sót của kem trứng. Hai thứ tưởng chừng không liên quan vẫn có thể hòa quyện cùng nhau thành một thứ hương vị gây thương nhớ, đánh bại những định kiến của tôi về vị tanh của trứng gà sống và vị đắng không trụ nổi của cà phê đen.

Từ lần đó, mỗi khi có chút gió lành lạnh hay những ngày mưa rơi đầy làm trời đất ẩm ương, tôi lại nhớ tới hương vị của một ly cà phê trứng. Tìm tòi trên mạng công thức tự pha cà phê trứng tại nhà, tôi cũng bày ra thử. Lần đầu, tôi thất bại về hương vị dù hình thức của ly cà phê bắt mắt không thua gì ngoài hàng. Nguyên liệu tôi dùng không đúng với hướng dẫn trên mạng.

Tôi vẫn thèm một ly cà phê trứng đúng điệu vì chưa tìm lại được cảm giác như trưa tháng sáu nào đó ngồi tại Giảng. Tôi mua nguyên liệu và pha lại theo hướng dẫn. Lần này tôi bắt gặp lại được hương vị của ly cà phê trứng nóng từng làm mình đắm đuối.

Nhấp một ngụm nhỏ lớp kem trứng, giữ im cho nó tan ra trên mặt lưỡi như đang nuốt từng chút nỗi nhớ thương phương xa. Nhấp thêm một miếng cà phê, tôi nhớ ra mình thất hẹn với mùa thu Hà Nội như bao nhiêu lần vẫn thế. Năm nay, tôi lại vắng Hà Nội trong những ngày thu, và có lẽ, cả những ngày đông tới.

Tôi nhớ Hà Nội, nhớ mùa thu rạo rực lá bàng đỏ như ánh lửa. Tôi nhớ Hà Nội, nhớ những lần ngồi sau xe ôm chặt eo người ngồi trước. Tôi nhớ Hà Nội, nhớ những cánh họa mi trắng mỏng manh người vẫn nợ tôi lời ước hẹn.

Hóa ra cà phê là thứ nối liền tôi với Hà Nội, với những ký ức mỗi lúc một xa vời không thể giữ được.

Hóa ra cà phê cũng là cách tôi giữ trong mình những tình cảm không kể được với ai.

Là những câu chuyện chỉ riêng cà phê hiểu cùng tôi…

Cảm ơn bạn đã đọc bài! Chia sẻ với mình ở phần bình luận nếu bạn thấy bản thân trong bài viết này nha.
Bạn có thể đọc thêm về kỹ thuật viết lách tại đây, các bài viết về hành trình trở thành người viết của mình tại đây và các sáng tác trữ tình của Sẻ nâu tại đây.

Ghé thăm mình tại LinkedInInstagram và Facebook để kết nối nhiều hơn nghen!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Tìm kiếm điều gì đó . . .