Dọn dẹp tâm trí – Thanh lý muộn phiền

Ba đồng một mớ ưu tư

Mang đi mà đổi nụ cười trong veo

Những ngày cuối năm, mình muốn dọn dẹp nhiều thứ. Dường như tập quán dọn dẹp ngày cuối năm cũ để đón năm mới hanh thông đã ăn sâu vào nếp nghĩ nên chưa tới tháng 12 âm lịch đã nghe rục rịch trong người.

Dọn dẹp cả vật chất và những tạp niệm tiêu cực để cuộc sống chất lượng hơn

Mình bắt đầu dọn với 3k6 tài khoản mà mình đang theo dõi trên FB. Con số khiến mình choáng váng. (Sau mấy ngày dọn liên tục thì con số còn dưới 2k và mình sẽ còn dọn tiếp, chỉ giữ lại những tài khoản thật sự có kết nối với mình).

Hôm trước mình nói chuyện với một người chị. Chị là người yêu sách, mong muốn mở một thư viện riêng của mình nên số sách chị sưu tầm đã hơn 500 cuốn. Thế mà chị bảo đang có ý định dọn bớt vì nhiều sách chị không đọc tới. Phần vì có nhiều cuốn mua nhưng đọc không hợp. Phần vì chị từng muốn thỏa mãn cảm giác là kẻ yêu sách, sở hữu nhiều sách. Nhưng khi xác định bán chúng đi, chị thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Mình cũng có những thứ “dư thừa” trong cuộc sống, từ vô hình như một mối quan hệ, một cảm xúc đến hữu hình như một cuốn sách, một bộ đồ, một vật dụng… Chúng tồn tại, mang lại cảm giác “đầy” nhưng thật ra đang làm mình “thiếu” đi nhiều. Bởi dư giả mà không cần thiết sẽ chiếm mất chỗ của những điều thật sự đáng giá.

Sáng nay mình nói chuyện với một em gái. Lần trước em đặt lịch tư vấn với mình vì cần đưa ra quyết định liên quan tới công việc và định hướng tương lai. Hôm nay em báo lại tình hình. Em nói khi nhấn nút rời đi khỏi nhóm chat của công ty, em có sợ và dĩ nhiên, có buồn. Chúng ta vẫn thường quyến luyến xen lẫn nuối tiếc khi chia tay những thứ gắn bó với mình. Ngay cả nó không còn hoặc chưa từng hợp với ta.

Mình kể với em là gần đây mới rời khỏi một dự án. Dự án mình làm cùng mọi người gần một năm trời. Thế mà mình lại thấy nhẹ tênh, không còn áp lực phải chạy đủ KPI, không còn phải dành thời gian cho những việc mình không quá tâm huyết.

Nhớ lần trước đi Sài Gòn gặp hai người chị, chị nói mình nên xác định và tập trung vào một trong hai cộng đồng đang làm thôi. Cái còn lại có thể là dạo chơi, lâu lâu đóng góp vì khó mà phân bổ được năng lượng hay thời gian cho quá nhiều nơi. Khi ấy mình không ngờ nó lại trở thành một lời tiên tri. Bây giờ mình đã chọn rời đi khỏi nơi mà mình vốn dĩ không thể dành cho nó nhiều sự ưu tiên.

Loại bỏ những thứ không phù hợp hay không cần thiết trong cuộc sống là một việc vô cùng cần thiết. Nói nào ngay, khi đã đi qua cảm giác buồn bã và không mấy vui vẻ ban đầu, mình dần thấy chuyện ấy là lẽ tất nhiên. Mình hài lòng khi có thể tập trung vào những dự án của mình thay vì chạy một dự án mà mình khó tận tâm.

Dọn dẹp những gì không dành cho mình để phát triển những thứ đang có và tạo ra những thứ mới. Mình đã nghĩ vậy sau quyết định rời đi ấy. Mình đăng lại những trích dẫn nho nhỏ về cuộc sống mỗi ngày trên page Sẻ nâu nhặt chữ. Dù đó là nơi mình bắt đầu với văn chương nhưng lại bị bỏ bê một thời gian dài.

Hôm nay ngồi xóa bớt những tài khoản đang theo dõi mới thấy nhiều bạn viết của mình cũng rơi vào tình trạng tương tự. Page của các bạn mốc meo khá lâu rồi. Khi cuộc sống có những ưu tiên khác, người ta khó lòng mà nuôi dưỡng chính cái cây mà mình đã ươm mầm.

Gần đây mình tạo thêm nhóm nhỏ Chơi cùng chữ (với Sẻ nâu). Nhóm nhỏ xíu thôi, mỗi mình làm admin, không chung với ai nữa cả. Chúng mình vừa hoàn tất game nhỏ viết 10 lá thư, mình vẫn đang nghĩ cách hồi đáp cho mọi người dần dần. Nhưng chắc là cũng mất một thời gian chứ không làm hết ngay được.

Nhóm Yêu lại tiếng Việt của chúng mình vẫn thế, vẫn là đứa con ruột mình chăm bẵm nhiều. Mấy hôm nay đang nghĩ xem có thể bày gì vui vui trong nhóm không. Bé Quyên hỏi Tết này làm gì rồi gửi lại bài công bố cuộc thi năm trước. Mình thấy hoài niệm quá, mới đó lại sắp một năm rồi. Hồi ấy làm thử thách viết “Nồng nàn Tết ta – Ngân nga tiếng Việt” vui thật. Lại tiếp tục lên kế hoạch cho những tháng cuối năm thôi.

Mình chơi thêm một Instagram mới là Newmethirty (tìm tôi tuổi 30). Ở đó mình đăng những thứ linh tinh liên quan tới cuộc sống của một cô gái 30 tuổi, không liên quan tới viết lách và dĩ nhiên cũng không nhiều người biết.

Từ lâu rồi mình biết cuộc sống là những lần chúng ta chọn lựa. Chọn giữ gì, bỏ gì tùy vào ý mình. Ngoài những khi bất khả kháng, phần lớn việc giữ hay bỏ vẫn là do mình muốn thế nào.

Sáng nay ngủ dậy tự dưng thấy buồn buồn, cảm giác lâu lắm rồi mới gặp. Mình đã ngồi nghĩ về nó và mình hiểu ra, nó phản ánh những lo lắng sâu xa của mình. Rồi mình cũng tự biết là chúng không có thật, mình cần tập trung vào những việc phải làm hơn là dành thời gian cho những cảm xúc tiêu cực hay suy nghĩ lan man. Overthinking là thứ kéo năng lượng xuống nhanh kinh khủng.

Nhỏ bạn thân than thở về chuyện phải sắm thêm tủ kệ. Quần áo nhiều nên có tủ lớn tủ nhỏ vẫn không đủ. Mình bảo nó thanh lý bớt đồ cũ đi. Với số lượng quần áo như của nó thì có bao nhiêu tủ cũng không đủ được. Càng nhiều sẽ càng ít thôi, bỏ bớt đồ đạc tự khắc thanh lý được muộn phiền.

Còn gì thoải mái bằng việc được nằm xuống sàn nhà mát rượi của một căn phòng rộng rãi có ánh nắng lọt vào và ô cửa mở đủ để nhìn thấy ngoài kia xanh màu lá, rộn rã tiếng chim ca?

Cuối năm rồi, dọn dẹp nhà cửa và đồ dùng để tạo cho mình những khoảng không gian sống chất lượng.

Cuối năm rồi, dọn dẹp tâm trí và thanh lý muộn phiền để tạo cho mình những khoảng yên lặng về an trú.

Cảm ơn bạn đã đọc bài! Chia sẻ với mình ở phần bình luận nếu bạn thấy bản thân trong bài viết này nha.
Bạn có thể đọc thêm về kỹ thuật viết lách tại đây, các bài viết về hành trình trở thành người viết của mình tại đây và các sáng tác trữ tình của Sẻ nâu tại đây.

Ghé thăm mình tại LinkedInInstagram và Facebook để kết nối nhiều hơn nghen!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Tìm kiếm điều gì đó . . .