Viết cho anh từ Đà Lạt thiếu một bàn tay đan

Dường như xứ lạnh khiến người ta dễ thèm hơi ấm từ một bàn tay đan nhẹ vào nhau, một cái ôm vừa đủ che hướng gió thổi qua hay một bức thư tình từ người mà ta thương quý.

Dường như xứ lạnh khiến người ta dễ thèm hơi ấm từ một bàn tay đan nhẹ vào nhau, một cái ôm vừa đủ che hướng gió thổi qua hay một bức thư tình từ người mà ta thương quý.

Những ngày ngắn ngủi ở Đà Lạt, em đã hiểu vì sao Trịnh lại viết nhiều thư tình gửi Dao Ánh đến vậy trong thời gian sống một mình ở Blao, Đơn Dương – những miền sơn cưới vài mươi năm trước xa vắng tiếng người. Cái lạnh của miền núi cao cùng với nỗi cô đơn khiến người ta thèm thuồng hơi ấm của tình yêu, thèm thuồng được có người bầu bạn, dẫu chỉ là qua những cánh thư không thể nhận hồi đáp tức thì. 

Đọc thêm:

Thư tình gửi cho anh

Gửi lại anh tuổi hoa niên ta đã từng

Chào anh, người tình hôm qua

Đi dưới những tán thông già lá reo vun vút, bước chầm chậm theo con đường nhỏ xuống dốc quanh co, ngồi yên một chỗ ngắm gió vuốt ve lên từng tàng lá, em đã hiểu ra, nếu phải sống một mình ở núi rừng Blao lạnh lẽo và vắng lặng mấy mươi năm trước, lại mang trong mình quá nhiều trở trăn thời cuộc, quá nhiều niềm yêu bị phong bế, liệu mấy người mang hồn nghệ sĩ mà không thấy nỗi đơn độc bủa vây, không thấy hoài nghi về cuộc đời mà mình đương sống? Dẫu cho những cung đèo quanh co ôm trọn đất trời, những rừng thông bạt ngàn lung linh nắng chiếu, mây trời và thung lũng, các loài hoa và tiếng gió ca bất kể đêm ngày có thể làm người ta ngất ngây nhưng sao có thể ngây ngất bằng mùi thơm nhàn nhạt cỏ hoa trên vai áo người bạn tâm hồn, bằng cái ôm tĩnh lặng dịu dàng tựa ngưng dòng thời gian, bằng bờ môi ấm nồng nàn những chiếc hôn nhung nhớ?

Em thường chạy xe loanh quanh thành phố này, ngày vài lần qua hồ Xuân Hương, khẽ mỉm cười khi bắt gặp rất nhiều lần cảnh hai con người tóc bạc, da nhăn nắm tay nhau đi trong ánh chiều lộng gió, đôi mắt nheo cười, hai khuôn miệng không ngớt những lời tươi vui. Chẳng biết đời người sẽ đi qua bao lần yêu đương – xa cách, bao lần tan – hợp với những cuộc si mê tình ái nhưng nếu ở đoạn đường bên kia của con dốc, vẫn được nắm tay người mình thương, sống những ngày bình thường, tận hưởng những niềm vui dung dị thì với em, ta đã sống trọn vẹn một kiếp ở dương gian.

Bọn chúng em thường ngược xe lên Dinh 2 rồi lòng vòng xuống chợ Đà Lạt, tìm một quán cà phê giấu mình nơi lưng chừng đồi, dưới những tán cây xanh, xa khỏi quảng trường trung tâm lúc nào cũng nhộn nhịp, đông đúc và những bê tông làm lóa mắt người, nhấn chìm những rễ cây, núi đồi xuống tận cùng tầm mắt, chẳng thể nào tìm mà thấy được. Nói là đến Tây Nguyên mà sao những mảng xanh lại ít ỏi đến vậy? Chúng chỉ còn như những cảnh quan trang trí cho một thành phố ngổn ngang tường vôi. Lại có những lúc, chúng em đi lạc vào một con dốc sâu thăm thẳm, hun hút tựa như nỗi chênh vênh đang hiện hữu trong em. Và rồi em nghĩ, nếu không phải tự mình cầm tay lái, nếu có anh ngồi trước để em vòng tay ôm, liệu giá lạnh mùa đông có làm em thấy mình lẻ loi đến vậy? Chắc là không, anh nhỉ? Mùa đông chẳng phải là mùa tình, mùa những ngón tay muốn đan vào tay và môi muốn chầm chậm tìm môi, đó sao?

Những cung đường quanh co ôm theo những ngọn đồi, gió thổi tung một bờ tóc xõa, hối hả dồn người ta vào nỗi nhớ nhung một niềm yêu xa ngái. À, cũng cung đường ấy, cũng nơi chốn ấy, giá mà có một người để đan tay, giá mà có một người để cùng nhau đi qua những ngày nhìn ra phía đồi chỉ thấy mây lẫn vào trong sương xám thì khéo người ta lại nghiện cái cảm giác lạnh lẽo của nơi này, phải không anh? 

Em cứ nghĩ quẩn quanh như vậy suốt mấy ngày lang thang Đà Lạt. Có một buổi sớm, chỉ mới hơn 4 giờ, hai chị em đã dậy, lục tục chuẩn bị người xe để chạy lên đồi chè Cầu Đất săn mây. Gió rét buốt lạnh bàn tay cầm tay lái, đường xa ngái, em không biết trong những mênh mông nào của tiềm thức, có hình ảnh chúng mình chập chờn trên con đường trắng xóa ngoằn ngoèo, đi tìm hun hút  những thung lũng sâu nằm yên lặng giữa bốn bề trùng điệp bao đỉnh núi xanh thẫm ôm ấp mây trời. Nơi tận cùng tầm mắt, có một màu trắng xám bịn rịn bay bay.

Gió rét buốt lạnh bàn tay cầm tay lái, đường xa ngái, em không biết trong những mênh mông nào của tiềm thức, có hình ảnh chúng mình chập chờn trên con đường trắng xóa ngoằn ngoèo, đi tìm hun hút  những thung lũng sâu nằm yên lặng giữa bốn bề trùng điệp bao đỉnh núi xanh thẫm ôm ấp mây trời. Nơi tận cùng tầm mắt, có một màu trắng xám bịn rịn bay bay.

Đà Lạt mùa này đương đẹp lắm anh! Trời không quá nắng và đã chẳng còn những cơn mưa. Hoa vẫn nở muôn nơi, sặc sỡ đủ màu. Gió vẫn thổi chẳng khi nào ngơi nghỉ. Ngồi trầm an trên chiếc ghế gỗ cũ, hơi ngả người về phía sau, em ngước lên để ngắm trên đầu mình tán lá thông rì rào lời tự tình cùng ngàn năm đá núi, em nhắm mắt để nghe tiếng chim nào vừa kêu lên một thanh âm cao vút và dưới kia, những cuộc người vẫn xáo động ngược xuôi, đâu đó trong những ngôi nhà nhỏ to lấn chen núi đồi, đâu đó trên những con đường dọc ngang che khuất những gốc cây từng sống. Chúng ta tự mình xâm chiếm thiên nhiên rồi lại mải miết đi tìm liều thuốc chữa lành những căn bệnh trầm kha muôn thuở ở một vùng đất trời nào đó xa hơn, cao hơn và sâu hơn nơi ta đang sống. Mỗi lúc, ta càng muốn đi mãi vào trong một khu rừng sâu, mong cầu ở đó chút ủi an mà ta chẳng tìm thấy được ở nơi người chen người, hối hả, xô bồ. Có biết đâu là nơi tận cùng hang hốc lại là nơi ta an tâm mà gặp gỡ chính mình. 

Anh à, nếu một ngày nào đó ta gặp được nhau, anh hãy nói với em về những ngày anh từng sống, hãy đưa em đến những nơi mây cao vờn nắng sớm, núi đồi nối tiếp nhau, trải dài những màu xanh vô tận, để gặp lại một “em” từng cô đơn đến thế giữa mênh mông đất trời Đà Lạt và cùng em nói “xin chào” trong khi bàn tay anh ấm vẫn âm thầm nắm chặt bàn tay em.

Cảm ơn bạn đã đọc bài! Chia sẻ với mình ở phần bình luận nếu bạn thấy bản thân trong bài viết này.
Bạn có thể đọc thêm về kỹ thuật viếthành trình trở thành người kinh doanh chuyên môn và các sáng tác của Sẻ nâu.
 Ghé thăm mình tại FacebookInstagram để kết nối nhiều hơn nghen!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Tìm kiếm điều gì đó . . .