Một thời con từng quên mất mình được ba thương nhiều thế nào, cũng quên mất bao lần ba đợi con về nhà trên ghế đá với ly nước uống dở và khuôn mặt nặng trĩu âu lo.
Hôm nay con về muộn, ba vẫn chưa đóng cửa nhà. Ba vừa xem tivi vừa canh chừng nồi bánh chưng đang sôi sùng sục trên bếp củi. Thấy con về trước cổng, ba cằn nhằn con gái mà đi chơi về trễ quá. Không hiểu sao con chợt muốn khóc nhè. Rất lâu rồi con mới lại có được cảm giác ba ở nhà đợi con về để yên tâm đóng cửa đi ngủ.
Con nhớ những năm con hai mươi, suốt một thời gian dài, ba luôn là người duy nhất chong đèn ngóng con. Dù ba chẳng bao giờ hỏi những câu quan tâm mà chỉ thường nhăn nhó vì con về muộn nhưng con vẫn biết ba không yên tâm khi chưa thấy con về tới nhà an toàn. Chỉ là lúc đó, con vẫn còn là đứa trẻ chưa lớn với nhiều ngông cuồng và trái tim lúc nào cũng vùng vằng muốn thoát khỏi xiềng xích. Con mặc định những quan tâm của ba là thứ quy tắc o ép con vào hai tiếng ngoan hiền. Và cứ thế, con tìm cách tránh xa, càng nhiều càng tốt.
Rồi con ngày càng lớn hơn. Con cũng nói với ba đừng đợi con về nữa vì sẽ có những khi con chẳng về sớm như ba mong. Những lần con về trước cổng với căn nhà đã im lìm cửa khóa, với chiếc ghế đá không người ngồi, lòng con cũng rười rượi nhưng ít nhiều nhẹ nhõm. Con sợ cảm giác ai đó đang chờ mình mãi chưa về, càng không muốn ba vì con mà phải thức khuya thấp thỏm. Con còn trẻ, hãy còn ham vui nên chưa thể từ chối cám dỗ từ những lần ngồi cùng bạn chuyện trò tới mãi đêm khuya.
Ba biết không? Hôm nay con đã kể về ba với đám bạn, theo một cách mà trước đây chưa từng. Khoảnh khắc con nói với bạn mấy hôm trước con ngả đầu lên lưng ba vừa luyên huyên câu chuyện vừa cười phá lên vui vẻ, con tưởng mình sẽ không kiềm được nước mắt. Lâu lắm rồi ba nhỉ? Có lẽ cũng hơn hai chục năm con mới lại tựa vào lưng ba như thế. Những lần được ba cõng trên vai đưa đi chơi khắp xóm, những khi ngồi sau lưng xe đạp ba chở, tay con nhỏ bấu vào vạt áo nơi lưng ba to lớn. Ký ức vậy mà xa xôi. Con đã lâu không dám nghĩ sẽ có ngày mình lại ngồi nói chuyện với ba thoải mái và vui vẻ đến vậy. Hóa ra khi con có thể học cách mở lòng lắng nghe và nhẫn nại, con tìm thấy được chính mình trong hình hài của cô con gái nhỏ từng được ba bảo bọc năm xưa.
Đôi khi con chẳng hiểu điều gì đã kéo con và ba xa nhau lâu đến thế. Những năm dài đằng đẵng không có cuộc trò chuyện nào lâu hơn mười phút, cũng thiếu vắng những tiếng cười mỗi lúc ngồi cạnh bên. Cho đến một ngày con nhận ra mình đang cách xa ba nhiều quá mà ba đang ngày càng già thêm, con biết đã đến lúc mình cần chủ động nhích lên một chút về phía ba.
Con nhớ ba của con ngày con còn rất nhỏ. Ngày ba đặt con trên hai mu bàn chân ba, nâng lên hạ xuống như chiếc máy múc cần mẫn. Ngày ba chống tay vào bức tường vương phấn trắng, con nhón đôi chân ngắn đu lên rồi cười khanh khách mãi không buông. Ngày ba đi làm xa về nhà đen đúa, con tưởng người lạ nào nên chẳng dám lại gần, chỉ nhớ mãi ánh mắt ba ân cần và chiếc nón rộng vành màu đỏ nhung với đóa hoa hồng lớn đã theo con trong nhiều năm tháng lang thang các cánh đồng chăn trâu cắt cỏ.
Nhớ những ngày thơ dại, con mong mình bé lại. Để được sà vào lòng ba rộng, cọ má vào hàng râu cánh kiến đen cứng thường làm con giật mình nhột nhạt. Để được ba bế bổng lên cao rồi xoay vòng như chiếc máy bay lượn khắp nhà, con cười ha ha còn tay chân không ngừng vùng vẫy. Để những ngày đông giá con rúc vào lòng ba, được ba kẹp chặt trong đôi chân ấm áp dưới lớp chăn bông dày sụ. Hóa ra con từng là một cô bé con hạnh phúc được ba yêu thương nhiều vô cùng.
Khi con nhớ ra những điều mình có, con tìm cách để mình không đánh mất những ngọt ngào ấy thêm nữa. Con chủ động trò chuyện với ba nhiều hơn. Vì con biết, trong gia đình mẹ là ngọn lửa còn ba như cành củi khô nằm chơ vơ góc bếp, ít khi giãi bày, cũng chẳng mấy khi được con cái gần gũi mà tỉ tê như mẹ. Con thương ba bao lần một mình lủi thủi, càng thương mình đã không đủ bao dung với ba để đẩy đấng sinh thành xa khỏi mình từng ấy tháng năm.
Ba cảm nhận được không? Những ngày này thật tốt. Bận rộn một chút nhưng có không ít lần con ngồi lại gần ba, cùng ba làm một việc gì đó. Như là hôm qua hai ba con loay hoay với khoanh giò lần đầu ba thử gói. Như là mới lúc nãy đây ba con mình khệ nệ khiêng nồi bánh chưng đi rửa lượt đầu. Con nhớ ra năm nào cũng vậy. Con luôn là người cùng ba khiêng nồi bánh nặng trĩu đi rửa nước rồi lại khiêng đặt lên kiềng. Con không ngồi canh lửa với ba nhưng luôn đợi tới khi nấu xong để cùng ba trục bánh lên rồi xếp bằng trên lớp bạt, đặt tấm gỗ nặng trên cùng để ép cho phẳng phiu.
Ba ơi! Con nhớ ra rồi. Dù có bao nhiêu hiểu nhầm, bao lần thất vọng, con vẫn luôn còn ba ở cạnh, còn nguyên đó yêu thương. Ba có thể không giỏi tỏ bày suy nghĩ, ba cũng không có những cử chỉ ân cần nhưng con bây giờ đã biết, khi con cho ba thấy con đang muốn gần gũi ba, ba sẽ đáp lại con bằng tình cha nguyên vẹn. Chỉ cần con ra dấu, ba sẽ vẫn dành cho con tấm lưng rộng để con bé nhỏ dựa vào.
Con không ước thời gian trở lại như những năm tháng nào nhỏ xíu ngồi yên lặng sau xe nghe ba giới thiệu làng này xã khác. Con đường từ nhà ra huyện trong những buổi sớm mai yên vắng từng vì có bóng lưng ba mà quá đỗi dịu lành. Con đã là cô gái tuổi ba mươi, đã nghĩ đến một khi mình là người dìu ba bước. Thời gian ắt hẳn sẽ có lúc vô tình nhưng con mong mình không vì những tổn thương xưa cũ mà ích kỷ để mình xa ba thêm lần nào nữa.
Ba nhớ không? Ngày ba nằm viện, con bón cho ba từng thìa cháo, trong lòng con chột nghĩ người sinh ra con đã già đi nhiều thế sao. Và ba, và mẹ, hai người con rất yêu sẽ còn già đi, già nhanh hơn nữa trong những năm tháng sau này. Lúc ấy con hiểu, mình cần cho ba mẹ thấy con tha thiết yêu hai người xiết bao.
Giờ con ngồi trong phòng, cố gõ thật nhanh để ghi lại những xúc cảm đang ứ lên đầy lồng ngực. Ký ức đưa con ngược chiều về thuở ấu thơ. Ở nơi ấy, con tìm thấy tấm vé để tiếp tục hành trình cho những chặng đường đời về sau. Chặng đường con vẫn còn có ba bên cạnh, con nhất định sẽ trân trọng nhiều hơn. Thật khó để con đứng trước mặt ba nói biết ơn nhưng vào giây phút này, con đã có thể nhẹ lòng mà nói con là một đứa con gái được cha yêu thương nhiều.
Cuộc đời dẫu có đưa con đến bao nhiêu ngã rẽ, tháng năm dẫu có làm con bao lần quên cách khóc nhưng ba ơi, con đã nhớ rõ đường về cánh cổng nhà quen thuộc, nơi con dù có tinh nghịch nhắm mắt vẫn biết mình có ba đang ngồi trên ghế đá trước cửa ngóng trông.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết của mình. Mình sẽ rất hạnh phúc nếu bạn ghi lại đây những cảm nhận của bạn hoặc là những thắc mắc muốn được giải đáp thêm. Mình sẽ phản hồi bạn trực tiếp qua bình luận hoặc nếu cần, mình sẽ lên một bài viết mới để hồi đáp đầy đủ và chi tiết.
Bạn có thể kết nối với mình nhiều hơn tại: https://linktr.ee/hoaluongwriter