Paris không chỉ có những công trình hoa lệ. Nơi đó còn có tình yêu và đoạn đời mình đã qua cùng nhau. Lạc anh giữa Paris, em dường như lạc mất phần đời tươi đẹp nhất.
“Thật buồn cười, em không biết tại sao
Mọi điều đều làm em nghĩ về anh
Với nhiều người, đó là một phép màu
Tình yêu, baguettes, Paris
Tại góc phố quen thuộc
Giống như ngày hôm qua, em thấy anh”
Em ngồi im trên chiếc ghế cuối của chuyến xe buýt buồn tẻ để trở về căn phòng trọ nơi gác xép một ngôi nhà cổ. Paris về đêm vừa hoa lệ vừa dịu dàng. Xe men theo những góc phố quen thuộc ta từng qua mỗi cuối tuần. Em không thể đếm được bao nhiêu lần mình đi cùng nhau. Lần nào anh cũng nắm chặt tay em, cũng bật cười trước những câu nói ngô nghê của em. Chúng ta đã đi qua nhiều ngõ ngách tăm tối giữa lòng thành phố tráng lệ bậc nhất thế giới. Em cứ ngỡ ta sinh ra để bước bên nhau trọn kiếp người, qua nhiều nơi hơn là chỉ Paris. Thế mà giờ đây riêng có mình em trên chuyến xe cuối ngày.
Người tài xế già đôi lần nhìn em qua gương chiếu hậu rồi im lặng không nói gì. Em cảm ơn ông vì điều ấy. Em cần yên tĩnh để sắp xếp lại lòng mình. Liệu khi dọn hành lý rời đi anh có từng nghĩ em sẽ làm thế nào để xếp gọn nỗi cô đơn, trống vắng? Bên ngoài cửa sổ xe, cảnh vật chầm chậm trôi qua. Kia là trung tâm thương mại, quán cà phê chúng ta bao lần ghé uống, nơi anh từng làm việc. Năm năm. Quá nhiều thứ in hằn lên ký ức em. Giờ đây, chúng trôi qua dòng nhớ. Có người bảo với em rằng thứ giết chết chúng ta là kỷ niệm. Đúng không anh nhỉ? Sao em lại thấy lòng mình đau đớn chừng này?
Em vẫn nhớ buổi chiều Paris ướt lạnh trong cơn mưa dai dẳng căm căm. Bầu trời xám xịt và thời tiết khó chịu khiến người ta dễ nổi đóa. Em không vui chút nào khi chiếc đầm linen sáng màu bị nước mưa vấy lên thành muôn vàn vệt ố đen xấu xí. Chiếc ô rộng vành không đủ làm cơn mưa bớt lạnh. Em mong khi ấy có anh đi bên cạnh khoác tay như mọi bận. Bên anh, mưa cũng ấm áp hơn nhờ nụ cười anh tươi rói.
Khi em về tới nhà, anh đã chuẩn bị sẵn một bữa ăn. Có nến và hoa, không khí ngập tràn sự lãng mạn. Anh kể lúc còn ở Việt Nam anh không hay làm những điều cầu kỳ như vậy nhưng từ khi qua đây, anh biết chúng mình chỉ có nhau là người thân thiết nhất nên luôn làm những việc khiến em vui. Anh học nấu món Âu, dạy em uống rượu vang và thường xuyên chuẩn bị những bức thiệp hand-made kèm bó hoa hồng vàng mà em say đắm.
Hôm ấy cũng vậy, anh cắm sẵn một lọ hồng trên chiếc bàn nhỏ vẫn thường được dùng đặt ấm trà hay ly cà phê mỗi sáng. Nhưng đó không phải hoa hồng vàng như mọi bận mà là một lọ hồng nhung sẫm màu với những bông hoa to rực rỡ. Em ngạc nhiên một chút rồi nhanh chóng quên đi vì mùi thơm của đồ ăn đã được anh bày sẵn đánh thức cái bụng cồn cào đói ngấu.
Xe buýt dừng lại ở trạm đỗ cách phòng ta ở một dãy nhà. Em bước xuống xe, không quên chào bác tài già bằng tiếng Pháp. Có lẽ đã quen với hình ảnh anh thường đợi em xuống trước nên bác ái ngại khi mấy ngày gần đây thấy em lủi thủi một mình. Lúc em bước xuống đường, bác nói một câu gì em nghe không rõ. Hình như là “Có những chuyện nên giữ như một kỷ niệm nhưng đừng để nó làm phiền cuộc sống hiện tại. Cũng có những người đừng vội quên.” Tiếng gió thổi mạnh, âm thanh bị tạt đi rất nhanh. Em kịp nghe loáng thoáng vài từ. Bấy nhiêu thôi đủ làm em nhớ đến anh. Chắc có lẽ trong mắt mọi người em đáng thương đến thảm hại.
Em kéo cổ áo cao lên tới cằm, xóc lại chiếc măng-tô rồi bước vội vào con hẻm nhỏ. Ít ra nơi đó còn có căn phòng đủ ấm cúng sẵn sàng bao dung em trong những đêm Paris cô độc và lạnh lẽo không còn anh sưởi ấm.
Mở cửa căn phòng quen thuộc, em thầm ước bên trong có anh đợi sẵn. Lần cuối cùng gặp nhau, mình vẫn qua một đêm ngọt ngào. Vừa ăn vừa nói chuyện, anh không hề nói với em lời nào về ly biệt. Anh vẫn lắng nghe những câu chuyện đồng nghiệp và chỗ làm, chuyện cơn mưa chiều đã khiến em thấy phiền thế nào. Anh vẫn là người làm ấm giường trước khi em leo lên ngủ và làm gối ôm dẫu suốt đêm em ngủ hỗn. Mọi thứ đâu khác với bình thường. Trước khi em ngủ say, anh vòng tay ôm em rồi đặt lên trán em một nụ hôn ấm mềm. Đêm yên tĩnh. Chỉ còn tiếng anh thở nhè nhẹ bên em và thân nhiệt anh làm em quên cái lạnh của thành phố châu Âu.
Căn phòng tối om và vắng lặng kéo em về thực tại. Vậy là đã gần một tháng kể từ đêm cuối ấy. Em không thể tin anh rời xa em như thế. Bó hoa anh tặng giờ đã khô nhưng em tin mình không thể lạc mất nhau vô cớ. Em tôn trọng quyết định của anh nên sẽ không liên lạc tới khi nào anh chủ động tìm em. Liệu mình sẽ cần bao lâu để qua được thử thách này? Và liệu anh có đang nhớ em như cách mà em nghĩ đến anh?
Đổ thêm xà bông vào bồn tắm, em muốn ngâm mình thật lâu. Nước ấm, hương thơm khiến em thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhưng sự mơn trớn của làn nước cũng làm em nhớ tới những lần anh tình tự vuốt ve. Em nhắm mắt, hồi ức trôi về khoảnh khắc anh bên em. Những ngón tay thon dài ve vuốt ngược theo làn da bên trong đùi non, nghịch ngợm khiến em không thể nào im lặng tận hưởng bồn nước ấm. Môi anh tìm em nhẹ nhàng mà gấp gáp, đầu lưỡi cũng hối hả quấn vào nhau. Em nhắm mắt, thả cho cơ thể phiêu bồng cùng những chuyển động tinh nghịch của anh. Rồi môi anh rời đi khỏi môi em, khám phá những nhấp nhô xuôi chiều. Anh dừng thật lâu giữa cổ em, hôn mạnh. Những nụ hôn lướt dần xuống. Em bồng bềnh như một đám mây chực chờ tan ra. Rồi từng cơn sóng ầm ào dội tới, ngọn núi lửa phun trào dung nham.
Em lấy tay xoa lên làn da mình. Hương hoa dịu dàng. Em bật khóc. Anh biết không, em thật sự nhớ anh. Em chẳng muốn đứng dậy khỏi làn nước. Chỉ có nước mới đủ dịu dàng để bao bọc em vào lúc này. Em vẫn nhớ lần đầu mình gặp nhau trong một pub nhỏ. Đêm khuya lắc khuya lơ. Tiếng nhạc Pháp dìu dặt, không ồn ào như các quán bar. Hôm ấy có chuyện gì mà em đi pub nhỉ? Hình như là lần đầu tiên em cảm thấy mệt mỏi vì phải gồng mình lên bươn chải cho đủ tiền thuê phòng và chi phí sinh hoạt giữa thành phố hoa lệ này. Đã vậy còn nghe người ta mỉa mai dân châu Á da vàng, mũi tẹt toàn là bọn mọi rợ. Em không tranh cãi với họ nhưng chẳng thể quên được ánh nhìn chòng chọc khiếm nhã cùng những tiếng cười cợt. Em thử mặc một bộ váy da bó sát, kẻ eyelines đậm, tô son đỏ và ngồi trong pub để xem đám đàn ông da trắng “thượng đẳng” liệu có thắng được bản năng.
Vài ba người tới mời rượu, em đồng ý nhưng chờ tới khi nghe họ rủ đi chơi mới im lặng lắc đầu. Ngà ngà say, em đứng dậy định ra về. Ghế cao làm em chới với bước xuống. Một cánh tay rắn rỏi đỡ em đứng dậy. Mùi rượu cay nồng từ hơi thở làm em không thể ngừng đẩy ra. Anh ta vẫn sáp lại gần hơn. Bàn tay đầy lông rậm rạp bóp mông em thô bạo. Giật mình, em giơ tay lên định cho hắn một cái tát. Hắn chửi em ăn mặc khiêu gợi, lẳng lơ. Bộp. Em nghe tiếng đấm xé gió bên tai. Hắn ngã nhào ra nền nhà còn anh tức tới mức khuôn mặt đỏ gay gắt.
Em tỉnh cả rượu, ngỡ ngàng nhìn chàng trai trước mặt. Là một anh chàng da vàng, tóc đen, thân hình tầm thước. Vậy là người châu Á, chắc vì thế nên mới lộ máu anh hùng dù chẳng có mỹ nhân. Nhưng cũng đâu có gì đảm bảo mục đích của anh khác với tên dê xồm kia. Anh nói với hắn vài câu bằng tiếng Pháp. Em không hiểu vì chủ yếu dùng tiếng Anh để giao tiếp. Cũng bởi vậy mà sau này anh bắt em đi học tiếng bản địa. Mới đó mà đã nửa thập niên qua rồi.
Lúc tên kia bỏ đi, anh ân cần hỏi han em nhưng vẫn đứng cách một khoảng đủ để em yên tâm. Em nhìn anh kỹ hơn rồi bật ra một câu hú họa:
“Cảm ơn anh đã giúp tôi!”
“Cô không sao chứ?”
“Anh là người Việt Nam thật à?”
“Thế cô nghĩ tôi là người Trung Quốc?”
“À không!”
Anh rủ em đi dạo dọc bờ con sông Seine kiêu kỳ. Ánh đèn lung linh giữa đêm đen, nhiễu trên mặt sông những gợn sóng nhấp nhô không ngừng. Hôm ấy anh đưa em về, cẩn thận cho em mượn áo khoác và lắng nghe những điều em lảm nhảm than phiền. Có lẽ vì lâu rồi mới gặp đồng hương nơi xứ người lại vào một hôm tâm trạng rối bời và hơi men kích thích, em nói với anh đủ thứ chuyện. Chuyện từ khi em ở Việt Nam tới khi sang Pháp. Gió từ dòng sông thổi lên mát lạnh. Câu chuyện của chúng mình bắt đầu như thế. Trước khi anh rời đi, chỉ có mùi rượu vang còn vương lại quanh em.
Trong lá thư kẹp vào cuốn sách em thường đọc, anh nói hãy đợi tới ngày anh quay lại tìm em. Dù em không biết có chuyện gì khiến anh rời đi vội vàng và lặng lẽ đến thế nhưng em vẫn giữ nguyên vẹn niềm tin cho anh. Những lần em bệnh anh thức đêm lau người hạ sốt, nấu cháo cho em. Những lần em mỏi mệt vì công việc và học hành áp lực, anh là người đưa em đi dạo, cho em ăn kem giữa tiết trời lạnh buốt mặc sở thích ấy chẳng khoa học chút nào. Rồi cả những lần em gọi điện về nhà nghe tình hình sức khỏe của mẹ tệ dần đi. Em lao đầu vào làm. Anh cũng thường xuyên nhận thêm việc online ngoài giờ. Anh hỗ trợ tài chính để em yên tâm sống xa nhà mặc cho anh cũng không phải người khá giả.
Em nhớ có một lần anh nói chuyện với mẹ em rất lâu ngoài ban công không cho em nghe cùng. Từ trong phòng nhìn ra, em vẫn cảm nhận được đôi vai anh nặng nề và giọng anh hạ xuống, nhỏ tới mức em không thể nào nghe ngóng được gì. Thời điểm ấy bác sĩ chẩn đoán mẹ bị ung thư giai đoạn hai. May mà gia đình phát hiện và điều trị sớm nhưng tình hình bệnh vẫn ngày càng tệ hơn. Em nói chuyện với mẹ, khóc hết nước mắt vì chẳng thể bay về ngay. Em cố gắng kiếm tiền gửi về cho bố và em gái chăm sóc mẹ. Mỗi lần gọi về nhìn mẹ trong màn hình điện thoại gầy xọp đi, cơ thể lọt thỏm trong bộ đồ bệnh nhân em lại ứa nước mắt. Em không dám khóc trước mặt mẹ, sợ mẹ buồn theo rồi ảnh hưởng tới sức khoẻ. Em vẫn cười, kể cho mẹ nghe chuyện xứ người lạ lẫm ra sao. Em bấu chặt tay vào tà áo, kiềm chế tới mức gân xanh nổi hết lên còn làn da trắng bệch ra. Sau mỗi cuộc gọi như vậy, anh ngồi hàng giờ cho em mượn bờ vai để tựa rồi dỗ dành em. Em thật sự rất sợ nếu mẹ có chuyện gì. Lỡ bệnh tình của mẹ ngày càng xấu đi? Lỡ mẹ làm sao trong khi em chưa thể về? Cả tá giả thuyết làm em gục ngã. Riêng anh vẫn là điểm tựa cùng em đi qua từng ngày nơm nớp hoang mang.
Dạo này sức khoẻ mẹ yếu hơn. Em muốn gặp mẹ cũng khó vì mẹ thường xuyên trong tình trạng điều trị. Vậy mà mỗi lần nói chuyện mẹ vẫn nhắc đến anh. Mẹ bảo anh là người tốt, sẽ không có ai thương em mà thương cả gia đình em được như anh. Em thương mẹ quá! Mẹ còn chưa biết anh đã biến mất khỏi cuộc đời em. Nếu mẹ biết chắc mẹ suy sụp mất. Còn anh thì sao? Anh có bao giờ nghĩ đến mẹ em không? Chắc là có chứ. Em tin anh vẫn luôn là anh như trước nay. Chỉ cần em kiên nhẫn, nhất định ta sẽ lại gặp nhau. Một ngày nào đó.
Tháng năm. Nắng Sài Gòn đổ lửa lên từng con đường nhựa. Em đã quen với cái lạnh xứ người nên chếnh choáng dưới ánh mặt trời nhiệt độ cao. Bệnh viện chật ních người vào ra. Cảnh tượng đông đúc chẳng khiến người ta phấn khởi. Em đợi nửa năm mới thu xếp trở về được. Tình hình sức khoẻ của mẹ cũng đã khả quan hơn. Em vẫn không yên tâm nếu chẳng thể về bên mẹ. Ngần ấy năm xa nhà, em đã không thể về một lần nào. Thế nên lần này em sẽ ở bên mẹ thật lâu. Em không muốn mẹ cảm thấy tủi thân vì con gái chẳng thể ở gần trong những ngày đau bệnh. Nghĩ tới những lúc mẹ vật vã vì cơn đau hành hạ hay cảnh tượng bố thức văng vẳng thâu đêm chăm mẹ là lòng em nóng còn hơn lửa. Em thấy mình bất hiếu bao nhiêu dù bố mẹ chưa bao giờ trách móc nửa lời.
Vừa thấy em xuất hiện ở cửa, mẹ đã khóc được ngay. Nụ cười của mẹ nhòe đi trong dòng nước mắt. Mẹ không thốt nên lời. Lần trở về này vốn dĩ là món quà bất ngờ em muốn dành cho mẹ nhân dịp sinh nhật bà. Không cần hỏi em cũng đoán ra được mẹ xúc động chừng nào. Lao vào lòng mẹ, em khóc sụt sùi. Thế là sau ngần ấy năm bươn chải, em lại được bé nhỏ trong vòng tay mẹ như thuở nào. Mẹ có thể già hơn, gầy yếu hơn nhưng vòng tay mẹ bao giờ cũng rộng, sức mẹ bao giờ cũng lớn để che chở cho con.
Nhìn mẹ hồi lâu, ngó quanh phòng một lượt, em thấy yên tâm hơn vì mẹ được điều trị trong điều kiện khá tốt. May mà bố và em gái đã chuẩn bị cho mẹ một nơi chữa bệnh đầy đủ tiện nghi lại còn có cả phòng riêng thoải mái như thế này.
“Sao con về mà không cho mọi người biết? Hiếu đi đón con à?”
“Anh Hiếu hả mẹ? Không ạ! Sao anh ấy lại đi đón con ạ?”
“Thế nó vẫn chưa nói gì với con à?”
“Là sao mẹ? Con vẫn chưa hiểu?”
“Nó về Việt Nam mấy tháng nay rồi. Chính nó là người đưa đón và chăm sóc mỗi lần mẹ đi bệnh viện. Nó dặn cả nhà không được nói với con, sợ con lo. Cứ bảo là mẹ ổn nhiều rồi cho con yên tâm. Thế mẹ tưởng hai đứa thống nhất với nhau trước rồi. Hóa ra không phải à?”
“Mẹ nói là anh Hiếu chăm sóc mẹ mấy tháng nay?”
“Ừ con ạ! May mà có nó. Nhà mình có phúc mới gặp được chàng rể như nó. Sau này con nhớ đối xử tốt với nó nghe con!”
“Dạ, mà anh ấy đâu rồi mẹ? Còn bố với cái Nhi nữa. Sao không có ai bên cạnh mẹ thế này?”
“Anh đây!”
Giọng nói thân thương của anh làm em vỡ òa. Bao nhiêu mạnh mẽ chảy tuột theo nước mắt. Em quay lại nhìn anh, giật mình thấy anh cũng gầy hẳn đi, mắt trũng thâm và râu tóc xồm xồm không được chăm chút kỹ.
Em quay qua nhìn mẹ rồi lại nhìn anh. Gương mặt không ra cười không ra mếu. Anh đã bước đến gần ôm em cả trước khi em kịp chạy lại bên anh. Vậy là ta đã gặp nhau. Sự tình cờ hạnh phúc nằm trong những sắp đặt ngọt ngào của anh. Anh chắc không bao giờ tưởng tượng được em đã sung sướng thế nào. Cũng không thể hiểu em biết ơn anh nhiều bao nhiêu vì đã dành thời gian chăm sóc mẹ, âm thầm thay em. Em ít nói tới kiếp sau, chỉ muốn cố gắng sống trọn vẹn trong phút giây hiện tại nhưng thời khắc ấy em đã mong bao nhiêu lần đầu thai vẫn được cùng anh trùng phùng. Em thầm cảm ơn cuộc đời cho em gặp cả mẹ và anh trong một ngày đặc biệt ngần ấy.
Đêm hôm đó, bố mẹ và Nhi không cho chúng mình ở lại bệnh viện. Mọi người xua ta đi hẹn hò. Sài Gòn khác nhiều với lúc em còn ở nhà. Anh đã quen hơn với thành phố này. Anh đưa em đi ăn rồi dạo phố. Đêm, mình đứng trước sông Bạch Đằng nghe gió thổi. Em nhớ tới sông Seine, nhớ cả ngàn đêm nước Pháp. Dù ở nơi nào vẫn luôn mong có anh bên cạnh. Em đã lạc anh ở Paris nhưng nhất định không để lạc mất anh giữa đời.
Bây giờ anh đang nằm ngủ ngon trong chiếc chăn dày sụ. Căn phòng gác mái quen thuộc giữa Paris lại hiện hữu hơi thở của cả hai chúng mình. Căn bệnh của mẹ đã được khống chế. Em ngắm anh nằm đó, bờ vai rộng, hơi thở đều đặn. Em gõ vội những dòng này, ghi lại một quãng đời ta đã qua cùng nhau. Cảm ơn anh đã bên em, đã vì em không toan tính. Cảm ơn anh cho em một tình yêu diệu kỳ giữa Paris hoa lệ.
“Tình yêu, baguettes, Paris
Tiếng cười của mỗi bước đi tình yêu
Vang vọng trong tâm trí em
Em mang nó theo mỗi nơi em đến
Họ thấy ánh sáng, sự tráng lệ
Tháp Eiffel, sông Seine, những buổi tiệc
Nhưng mọi khi em tới con đường này
Em lại nhớ về anh, người đã không trả lời em nữa
Nhưng cả khi em không gặp anh nữa
Với em đó không chỉ là một thành phố
Mà là câu chuyện tình yêu thanh xuân đầy nồng nàn của chúng ta”
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết của mình. Mình sẽ rất hạnh phúc nếu bạn ghi lại đây những cảm nhận của bạn hoặc là những thắc mắc muốn được giải đáp thêm. Mình sẽ phản hồi bạn trực tiếp qua bình luận hoặc nếu cần, mình sẽ lên một bài viết mới để hồi đáp đầy đủ và chi tiết.
Bạn có thể kết nối với mình nhiều hơn tại: https://linktr.ee/hoaluongwriter
2 bình luận
Câu chuyện khá nhẹ nhàng nhưng rất cảm động.
May mắn là chỉ lạc anh giữa Paris mà k lạc anh cả đời!!!!
Dòng người vội vàng bước qua…