Nội về trên bến sông quê
Cuộc đời mới qua ba mươi năm đã nghe gập ghềnh qua nhiều dâu bể. Những lúc lòng bộn bề, ngả nghiêng chỉ muốn được trở về bên ngày tháng cũ. Quê xưa, làng nhỏ, bến nước êm đềm.
Cuộc đời mới qua ba mươi năm đã nghe gập ghềnh qua nhiều dâu bể. Những lúc lòng bộn bề, ngả nghiêng chỉ muốn được trở về bên ngày tháng cũ. Quê xưa, làng nhỏ, bến nước êm đềm.
Cà phê một mình không hẳn bởi cô đơn, bởi không ai bầu bạn. Cà phê một mình có khi còn vì bận hò hẹn với cái tôi của riêng mình, với cuộc đời lẳng lặng gói vào sau ánh mắt.
Bạn có thể đã nghe nói nhiều storytelling, cũng có thể bạn thấy nó quá khó để tự áp dụng và không biết cách viết
(Dành cho Đen yêu dấu, nhớ con, nhớ con…) Nay, tôi về nhà khi trăng chỉ còn như quả bóng nhỏ ai ném đại lên
Đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân về ý nghĩa của cuộc tồn tại, về nỗi cô đơn dai dẳng chẳng nguôi ngoai ngay
Ngày đầu năm, tôi thường lâng lâng trước những đổi thay của đất trời và nhạy cảm hơn trước những yêu thương từ người ở
Ba đồng một mớ ưu tư Mang đi mà đổi nụ cười trong veo Những ngày cuối năm, mình muốn dọn dẹp nhiều thứ. Dường
Tháng mười năm nay có lẽ là tháng “thịnh vượng” khi mình cảm thấy “đủ đầy” cả về tinh thần và tài chính. Có nhiều
Đôi khi người ta yêu một thức uống không hẳn vì khoái cảm vị giác mà chỉ vì một mùi hương. Như là… hương cà
Ngắm tranh Phạm Ánh người thương Hà Nội không khỏi thấy bâng khuâng
Trang blog nhỏ màu xanh nơi mình viết bằng trái tim chân thành