Gió mùa

Mơ vẫn nằm im không nói câu gì, chiếc giường xộc xệch sau một trận quần. Gã đàn ông đã ngồi dậy từ lâu, đốt điếu thuốc, rít một hơi rõ dài, khuôn mặt chẳng có chút nào tỏ vẻ khoan khoái. Mơ chả buồn nhìn, lần nào gã cũng vậy.

Đôi khi người ta cần đức tin để cứu rỗi lòng mình

Cô lấy mấy tờ tiền cũ trước mặt, cẩn thận gấp mấy lần rồi nhét vào túi chiếc quần tây năm chỏng chơ bên cạnh. Gã đứng dậy, cài lại cái cúc áo còn đang mở, kéo cái quần dài từ dưới gối lên, lẳng lặng rời đi khỏi cái chòi cũ xọp xẹp. Mơ kéo tấm chăn mỏng còn nguyên mùi ngái nồng và những vệt loang lổ lên tận cổ, cô còn gì nữa đâu mà tiếc? Cũng chỉ là một đêm như bao đêm khác.

Ngoài kia gió rin rít từng cơn như bà già khó ở rên rĩ qua kẽ răng. Khuôn mặt cô chập chờn dưới thứ ánh sáng nhờ nhờ của vầng trăng rệu rã. Căn chòi co ro chịu đựng từng đợt gió thốc vào, tơi tả. Mơ không trở mình. Trời đất thế nào đâu can hệ gì cô, ấm lạnh ra sao Mơ cũng không còn cảm nhận rõ nữa. Khi nỗi đau chạm đáy, còn gì để xao động nữa đâu.

Từ ngày hôm đó, quanh cô toàn một màu xám lạnh lẽo như sương muối phủ mờ. Tiếng chó sủa ran làm Mơ giật mình, cô chập chờn giữa mê và tỉnh, cả người co rúm lại như một miếng giẻ rách người ta lau tới sờn cả sợi vải. Mắt Mơ vẫn nhắm, từng dòng nước lặng lẽ lọt qua đường chỉ chia hai bờ mi, lăn xuống gò má sạm đi vì nắng, ướt một vệt dài trên cổ và loang thành vùng lớn dần trên tấm chăn cũ bươm. Mồ hôi rịn ra đầy mặt và khắp lưng.

Mơ không muốn ngồi dậy, không muốn nhớ tới quá khứ nhưng có điều gì kéo cô trở lại một ngày mùa đông nào đó, gần lắm mà tưởng chừng xa xôi. Cô ngồi trên cái giường ọp ẹp với tấm chăn đã được giặt giũ và mớ tả lót thơm tho. Trên tay cô là đứa trẻ mới chào đời cách đây non tháng. Lạnh, cơ thể bé nhỏ tím tái, tiếng khóc ngằn ngặt chỉ ngưng khi cô đưa cái miệng nhỏ xinh đang gào khóc kia lại gần đầu ti. Da đứa trẻ hồng hồng trở lại. Cô ôm con vào lòng, gần hơn, cố dùng bàn tay mình và tấm chăn ủ ấm cho con. Gió vẫn lạnh lùng từng cơn xô vào cái chòi nhỏ của hai kẻ khốn cùng.

Đã mấy hôm rồi cô không có gì ăn ngoài nước cháo loãng. Mơ sinh non khi đang đi làm cỏ ruộng thuê cho người ta, may có bà Nhài hàng xóm gọi người đưa đi bệnh xá kịp thời. Đứa trẻ sinh ra chỉ nặng hơn ký, phải ở trong lồng ấp. Ngày mẹ con cô về cũng chỉ có mỗi bà Nhài qua thăm. Bà Nhài nghèo, gặp cảnh mẹ con Mơ còn túng quẫn hơn. Bà để lại cho Mơ ít gạo, cho đứa bé ít đồng rồi thi thoảng chạy sang coi sóc. Bà không con cháu nên năng qua lại, xem như có thêm con gái với cháu ngoại.

Mơ mồ côi cha mẹ, gia tài có mỗi cái chòi không lớn hơn chòi vịt. Ngày trước cô vẫn đi làm thuê làm mướn cho người trong làng, có khi đi tận những làng khác, cũng có khi lên xứ nào biệt tăm. Năm rồi Mơ xuống sức, về lại làng. Mơ làm việc nhanh mệt, lại thường muốn ngủ, cân nặng mỗi lúc một tăng. Mơ không nói với ai câu gì, biết nói với ai, thân cô thế cô.

Bụng Mơ ngày càng lớn, người ta bắt đầu xì xầm nhỏ này chửa hoang. Bà Nhài chạy qua mấy bận, hỏi han. Nhìn Mơ âm thầm chịu đựng, bà vừa thương vừa xót lại vừa giận. Người đâu ai hỏi cũng chẳng nói gì. Bà có muốn đi bắt đền người ta phải nhận hai mẹ con Mơ cũng không được. Bà chỉ còn biết qua lại coi sóc, chờ ngày Mơ sinh đứa trẻ ra. Mơ thương bà Nhài lại xót phận mình. Đến cô còn không biết kẻ tấn công mình hôm ấy là ai thì làm sao trả lời được bà. Mãi đến khi nghén Mơ mới biết mình đã mang thai. Trời kêu ai nấy dạ, âu cũng là cái số kiếp Mơ phải chịu.

Năm mất mùa, Mơ gần tới ngày sinh, tiền nong không có. Bà Nhài đi xin được mớ đồ cũ để dành cho hai mẹ con Mơ lúc nằm ổ. Mơ cảm động, ôm bà cảm ơn rồi lặng lẽ khóc. Lời cảm ơn lí nhí trong miệng. Gần tới ngày ở cử, Mơ sinh non, bà vẫn không thấy người con trai nào tìm tới. Chẳng còn hi vọng gì, bà lại thương Mơ, chắc bị người ta làm nhục. Cái nghèo thường đi với cái xui.

Bà nhìn vào cái chòi mà tới đây Mơ sẽ sinh ra một đứa bé và nuôi nấng nó thành người, cúi đầu lặng lẽ chấm giọt nước vừa rơi. Sau đợt trở về từ viện, Mơ nơm nớp sợ có chuyện gì, lúc nào cô cũng để ý đứa trẻ. Mùa lạnh, những lỗ hở nhỏ to làm căn chòi càng thêm thông thống. Bà Nhài nói cô qua nhà bên ở nhưng Mơ từ chối, nhẹ nhàng mà cương quyết. Bà biết, cô sợ phiền hà tới người khác.

Đợt đó lạnh mỗi lúc mỗi tái tê thêm, Mơ cố quấn cho con nhiều tả và quần áo ấm. Nhưng đứa trẻ hình như không khá hơn. Nó khóc ngằn ngặt, hơi thở khò khè và da dẻ tím ngắt đi. Mơ nhờ bà qua xem hộ rồi chạy đi tìm bác sĩ tới khám. Bà bảo để bà đi, đứa trẻ cần mẹ hơn.

Đường từ nhà lên bệnh xá xa xôi, bữa đó trời lạnh, sương muối che khuất mắt người. Mơ thấy có lỗi với bà nhưng đành phải nghe lời, ở nhà trông con đợi bà về.

– Bác sĩ tới rồi đây! Mơ ơi! Mẹ con cái Mơ đâu rồi?

– Con ơi, con ơi, con dậy đi, bác sĩ tới rồi đây, con khóc đi, khóc đi con.

– Mơ, Mơ ơi! Bà lão vừa nhìn Mơ nước mắt đã lưng tròng.

Đứa bé không cựa quậy, nó nằm im ngoan ngoãn trong mấy lớp chăn mà Mơ quấn vội lên, xộc xệch. Bác sĩ không nói gì, không gian nặng như chì. Ông chầm chậm xem khám tình hình đứa trẻ, nhìn bà lão với vẻ mặt xót xa. Rồi ông cẩn thận quấn lại đồ cho đứa trẻ, lắc đầu. Đứa trẻ đã không chờ được. Mơ nhìn chăm chăm vào hòn máu của mình đang nằm im không ngọ nguậy như mọi ngày:

– Con ơi, con khóc đi con, mẹ cho con ti nhé, con ti là sẽ khỏe, ti là sẽ khỏe.

Rồi cô bế đứa bé lên, vạch ti nhét vào chiếc miệng nhỏ của con. Đứa bé không thèm ti mẹ, nó không háu ăn như mọi bận. Mơ khóc, mỗi lúc một nức nở hơn. Cô cứ ôm bọc vải trong tay lên, hết ấp vào ngực lại đưa lên miệng mà thơm, mà hôn, mà hít hà. Nhất định con cô không sao cả, nó chỉ đang ngủ, trời lạnh quá, chắc chắn là con đang ngủ.

Bà lão lại gần, ôm hai mẹ con Mơ, bà vẫn khóc nãy giờ, nước mắt chảy xuống nhanh hơn cả khi chứng kiến người chồng đầu ấp tay kề bị tai nạn trước mặt. Bác sĩ cúi đầu:

– Có thể cháu bị hạ thân nhiệt đột ngột do trời lạnh. Trẻ sơ sinh thiếu tháng dễ nguy cơ mắc tình trạng này, nhất là với thời tiết như mấy hôm nay và điều kiện sinh sống như của nhà mình.

Nói rồi bác sĩ gật đầu với bà lão ra hiệu. Trước khi về, ông tìm trong túi tất cả số tiền còn lại, đặt lên cái gối con con của đứa trẻ. Cái chòi vịt càng thêm quạnh quẽ, gió lạnh buốt từng cơn thổi vào tim óc.

Cơn ác mộng mang theo ký ức trở về, lần này Mơ còn không thể khóc. Cô ngồi dậy, đi tắm. Khi đã bớt nhơ nhớp, Mơ mở trong chiếc giương gỗ đã bị mối ăn vẹt nhiều chỗ, lấy ra cái gối con con và bộ quần áo sơ sinh của đứa trẻ. Đặt cái gối lên đầu giường, chỗ sạch sẽ nhất, Mơ khẽ ngả đầu lên rồi ôm cái áo của con vào lòng, mỉm cười. Miệng cô nhoẻn lên, méo xệch. Chắc hẳn bây giờ con cô đang hầu các vị bề trên, không còn phải chịu lạnh lẽo hay đau đớn gì nữa. Đứa trẻ đoản mệnh được cô gửi lên chùa. Cô không thể cho con một kiếp người đủ dài thì sẽ cho con được về nơi an tịnh nhất. Chắc là con sẽ không còn khổ như khi ở với cô.

Tiếng chuông chùa vang lên từng hồi, ngân dài trong không gian. Mùi nhang trầm quẩn quanh, ấm cúng. Mơ đi giữa căn phòng đầy những bức tượng các vị Phật và La Hán. Cô thấy con cũng bước theo mình, bước chân nhỏ tinh nghịch và tiếng cười trong trẻo. Hoa sen trước mặt hai mẹ con Mơ to đẹp quá! Mơ mỉm cười, gió mùa đông không còn lạnh nữa!

Bà Nhài đã đứng ở góc nhà từ bao giờ, nhìn Mơ rồi lại nhìn lên cái bàn thờ con con, ứa nước mắt.

Cảm ơn bạn đã đọc bài! Chia sẻ với mình ở phần bình luận nếu bạn thấy bản thân trong bài viết này nha.
Bạn có thể đọc thêm về kỹ thuật viết lách tại đây, các bài viết về hành trình trở thành người viết của mình tại đây và các sáng tác trữ tình của Sẻ nâu tại đây.

Ghé thăm mình tại LinkedInInstagram và Facebook để kết nối nhiều hơn nghen!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Tìm kiếm điều gì đó . . .