
Dọn dẹp tâm trí – Thanh lý muộn phiền
Ba đồng một mớ ưu tư Mang đi mà đổi nụ cười trong veo Những ngày cuối năm, mình muốn dọn dẹp nhiều thứ. Dường
Ba đồng một mớ ưu tư Mang đi mà đổi nụ cười trong veo Những ngày cuối năm, mình muốn dọn dẹp nhiều thứ. Dường
Những lời ru ầu ơ của mẹ từ thuở ấu thơ bằng một cách nào đó vẫn đi vào tiềm thức tôi mãi không phai
Bạn có từng hẹn gặp lại Hà Nội trong những ngày thu đang đẹp nhất? Gần tàn mùa thu qua, tôi vẫn chưa lần nào
Đôi khi người ta yêu một thức uống không hẳn vì khoái cảm vị giác mà chỉ vì một mùi hương. Như là… hương cà
Có những cuộc tình đi qua không hồi kết, có những người chung bước một đoạn đường đời rồi chia phôi. Có hồi ức gói
Thời học cấp hai, cô giáo dạy Sử của tôi trẻ lắm. Cô tên Duyên. Lớp tôi là lớp C, lớp chọn trong khối, nhưng
Sài Gòn đã có lúc tôi nghĩ mình sẽ không thể nào thương nổi. Bởi Sài Gòn xô bồ, hối hả. Sài Gòn như người
Hà Nội với ai đó có thể chỉ là một thành phố xô bồ, một chốn mưu sinh nhiều cơ hội. Nhưng với rất nhiều người, Hà Nội là nỗi nhớ bịn rịn suốt bốn mùa.
Sự tử tế không chỉ có giữa con người với nhau mà còn trong cách ta dành nó cho cuộc đời, cho môi trường sống quanh ta.
Ngắm tranh Phạm Ánh người thương Hà Nội không khỏi thấy bâng khuâng
Trang blog nhỏ màu xanh nơi mình viết bằng trái tim chân thành